Nửa đêm không bị tiếng khóc kỳ quái làm tỉnh giấc, Kỷ Như Huyên ngủ một mạch tới sáng. Mở mắt ra thì thấy, mấy bạn cùng phòng còn đang ngủ say, đặc biệt là Ngưu Phương, ngáy ầm ầm giống như con trai. Kỷ Như Huyên lấy làm lạ, sao cô bạn có thể ngủ thành ra như vậy.
Tầm mắt dời về phía cửa sổ, trùng hợp nhìn thấy một đàn chim bay trên không trung, lưu lại tiếng kêu ríu ra ríu rít. Chắc là chim Hỷ Thước, mùa này ở địa phương hay thấy Hỷ Thước xuất hiện, hơn nữa còn là loại có đuôi dài. Bất kể thế nào, sáng sớm gặp Hỷ Thước là điềm tốt. Kỷ Như Huyên hít sâu một hơi, không khí buổi sớm trong lành tươi mát, báo hiệu một ngày mới tràn đầy may mắn.
(Phải chăng vì gần đây luôn gặp phải mấy chuyện không hay, nên tâm trạng mới đặc biệt lạc quan như vậy? )
Mặc quần áo xuống giường, Kỷ Như Huyên vội vàng chạy vào buồng vệ sinh. Một lát sau trở ra, thấy Ngưu Phương đã tỉnh, hai tay dụi mắt ngồi dậy từ trên giường, vừa vươn vai vặn vẹo vừa cất tiếng ngâm nga mấy câu thơ kỳ quái:
“Mộng đẹp ai người sớm tỉnh ngộ, bình sinh chỉ có ta tự biết, hoa cỏ mùa xuân đã ngủ đủ, ngoài cửa sổ ngày chậm chạp qua đi……”
“Cậu dở hơi à !” Cùng với câu oán trách, Lâm Dĩnh nằm tầng trên trở mình, kéo chăn ra khỏi đầu, ấm ức nói: “Cậu muốn dậy thì dậy đi, còn ngâm nga cái gì, hại người ta tỉnh cả ngủ……”
“Đây là thơ gì? Sao nghe quen tai vậy a...” Là tiếng của Khâu Tố Linh, không ngái ngủ chút nào. Kỷ Như Huyên đoán có thể cô đã sớm tỉnh giấc, vẫn luôn nằm trên giường không dậy mà thôi.
“Chẳng phải Gia Cát Lượng hàng ngày rời giường đều ngâm thơ sao, đồ ngốc, đã đọc “Tam Quốc Diễn Nghĩa” chưa?” Ngưu Phương đắc ý cười ha ha.
“Nói vậy cậu rất am hiểu Tam Quốc đúng không? Nói tớ biết, Mã Siêu tự là gì?”
“Mã Siêu…… tự Mạnh Khởi!”
“Đúng rồi, Lữ Bố thì sao?”
“Lữ Phụng Tiên. Ha ha, Lữ Bố là thần tượng của tớ, không cần phải thử.”
“Còn Điêu Thuyền?”
Ngưu Phương nhíu mày.
“Nghĩ không ra chứ gì?” Khâu Tố Linh hừ một tiếng, ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo.
“Cậu nói đi... Điêu Thuyền tự là gì?” Ngưu Phương không phục hỏi ngược lại.
“Đồ heo ngốc, phụ nữ thời xưa làm gì có tự!”
Kỷ Như Huyên bật cười thành tiếng, quay đầu nhìn về phía Khâu Tố Linh. “Lão Khâu, thực sự bái phục a!” Vừa dứt lời, cô chợt nhìn thấy vật gì đó không thích hợp, vội bước đến chỗ Lưu Hiểu Hiểu, đồng thời cũng là trước giường Khâu Tố Linh, từ trên gối Lưu Hiểu Hiểu cầm lên một thứ màu nâu. Cũng bởi khăn trải giường của Lưu Hiểu Hiểu màu trắng tinh, màu sắc vật nhỏ này vô cùng tương phản, Kỷ Như Huyên liếc mắt một cái liền nhận ra sự tồn tại của nó.
“Đây là cái gì?” Khâu Tố Linh tò mò thò đầu xuống từ giường trên.
Kỷ Như Huyên đột nhiên xoay người, tay cầm vật kia đi đến chỗ Ngưu Phương cùng Lâm Dĩnh, thấp giọng nói: “Các cậu xem, có phải thứ này giống như cái chúng ta nhặt được ở gác chuông tối qua không?”
“Thứ gì cơ?”
Lâm Dĩnh ngái ngủ, nhìn chằm chằm vật kia mấy giây, hai mắt đột nhiên trợn to, chân mày cau chặt lại, ngẩng đầu nhìn Kỷ Như Huyên. “Hình như không sai, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tối qua chẳng phải đã bị Lâm Dĩnh ném đi rồi sao?” Ngưu Phương cũng nhận ra, thất thanh kêu lên.
Kỷ Như Huyên không trả lời, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn đồ vật trong tay. Không sai, chính là con hình nhân bằng vải tối qua Ngưu Phương tò mò nhặt dưới đất lên, mà theo Lâm Dĩnh nói, tên thật của nó là Búp Bê Nguyền Rủa!
Kỷ Như Huyên đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
“Các cậu ồn ào cái gì thế? Rốt cuộc là thứ gì, lấy qua đây cho tớ xem!” Có lẽ do khoảng cách quá gần, tiếng của Khâu Tố Linh đã đánh thức Lưu Hiểu Hiểu, mắt nhắm mắt mở, ngáp dài một cái nói.
Kỷ Như Huyên theo bản năng vội nhét hình nhân vào túi, quay sang làm dấu im lặng với Khâu Tố Linh “Không cần nói với cậu ấy!”
“Không nói cái gì với tớ hả?” Lưu Hiểu Hiểu ngồi dậy, vẻ mặt hoang mang nhìn về phía Kỷ Như Huyên.
“À…… không có gì, vừa rồi Ngưu Phương nói lung tung thôi!” Dứt lời quay đầu lại dùng mắt ra hiệu cho Ngưu Phương.
“Phương Phương, cậu trâu bò như vậy, tớ đâu dám chọc cậu a!”
“Tớ……” Ngưu Phương há miệng, ngơ ngác nhìn Kỷ Như Huyên. “Huyên Huyên, tớ nói lung tung gì nào?”
Khâu Tố Linh lập tức cười ngặt nghẽo, cũng chỉ có cô mới có thể cười ra được. Tuy mấy người biết chuyện vẫn chưa làm rõ, vì sao Búp Bê Nguyền Rủa lại đột nhiên xuất hiện trên giường Lưu Hiểu Hiểu, nhưng nó tuyệt đối không phải thứ tốt, cho nên căn bản không có tâm tình cười đùa.
Lưu Hiểu Hiểu nhìn Ngưu Phương, lại thò đầu nhìn Khâu Tố Linh bên trên, “Rốt cuộc các cậu đang làm gì? Bất quá Lão Khâu, hiếm khi thấy cậu cười tươi như vậy, có phải hôm nay mặt trời mọc đằng Tây?”
Khâu Tố Linh vội dừng cười, tỏ vẻ nghiêm túc: “Nói thật, mình cũng không biết bọn họ đang làm gì.!”
Sau đó, nhân lúc Lưu Hiểu Hiểu vào WC, Lâm Dĩnh gọi Kỷ Như Huyên tới trước mặt, nhỏ giọng nói: “Sao phải gạt cậu ấy, biết đâu Hiểu Hiểu vừa lúc cũng mua một con Búp Bê thì sao?”
“Đương nhiên không trùng hợp như vậy,” Kỷ Như Huyên thở dài, “Cái này lát mình sẽ nói…… Nếu cậu biết đây là thứ gì, hẳn phải nghe qua truyền thuyết Búp Bê tìm chủ nhân?”
Lâm Dĩnh khẽ rùng mình, đương nhiên cô từng nghe qua truyền thuyết mà Kỷ Như Huyên nói: Búp Bê Nguyền Rủa - tên cũng như ý nghĩa, là hình nhân dùng để nguyền rủa một ai đó, hình như là Vu thuật lâu đời nhất ở Tương Tây, cách dùng rất đơn giản, chỉ cần dùng bút đỏ viết sinh thần bát tự của người muốn nguyền rủa sau lưng Búp Bê, lại từ đỉnh đầu cắm một cây kim xuyên vào trong thân thể, nhân lúc ban đêm chôn Búp Bê xuống đất, Búp Bê liền sẽ căn cứ thông tin viết trên người, tự mình đi tìm người kia, mang lại cho người đó vận xui đáng sợ…… Bất quá, những năm gần đây, không biết vì sao loại Búp Bê lại biến thành vật trang trí yêu thích của các nữ sinh, rất nhiều cửa hàng quà tặng đều có bán, có điều, nghe nói Búp Bê bán ở ngoài cửa hàng quà tặng hoặc vật phẩm đều không vẽ mắt, như vậy cho dù Búp Bê bị yểm lời nguyền, cũng không thấy đường đi tìm người bị nguyền rủa. Tuy nhiên, con Búp Bê bọn họ nhìn thấy ở gác chuông tối hôm qua, rõ ràng đã được khâu mắt, nói cách khác, nó là một con Búp Bê Nguyền Rủa chân chính!
“Nhưng…… sau lưng nó có viết chữ gì không?” Lâm Dĩnh nhỏ giọng hỏi.
“Tự cậu xem đi!” Kỷ Như Huyên móc con Búp Bê trong túi ra, đưa tới trước mặt Lâm Dĩnh.
Quả nhiên có hai hàng chữ song song màu đỏ! Chữ rất nhỏ, giống viết bằng máu trên lưng Búp Bê. Lâm Dĩnh dí sát mặt mới nhìn thấy rõ, là một hàng chữ phồn thể: Lưu Hiểu Hiểu, ngày x tháng y năm Đinh Mão, sống tại phòng 714/lầu 3/khu KTX Nữ sinh - ĐH Khoa Học Công Nghệ Phía Nam.
“Á! Tại sao lại như vậy!”
Kỷ Như Huyên nhíu mày “Sáng nay mình đã thấy, gần đây cậu ấy muốn tham gia cuộc thi sinh viên diễn thuyết toàn tỉnh, cho nên…… bất kể thế nào, cũng phải không thể khiến Hiểu Hiểu phân tâm, tạm thời đừng cho cậu ấy biết.”
“Đúng đúng...” Ngưu Phương ở tầng trên rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chen vào một câu, “Vẫn là Huyên Huyên nghĩ chu đáo, cậu biết mình rồi đấy, cũng may chưa nói bậy câu nào, kẻo lộ ra thì……”
Kỷ Như Huyên ngẩng đầu trừng mắt lườm cô bạn một cái: “Đừng có nói linh tinh đấy!”
“Vậy chuyện này phải làm sao đây?” Lâm Dĩnh hỏi.
“Hay là…… Nghĩ cách làm rõ có chuyện gì trước đã.” Kỷ Như Huyên cất Búp Bê vào túi, theo bản năng nhéo thân thể mềm như bông của nó, đột nhiên, cô cảm thấy vật này giống như vặn vẹo thân hình, vì sợ đau phản ứng kháng cự.
(Hết chương)
No comments:
Post a Comment