Buổi chiều sau khi tan học, Lưu Hiểu Hiểu cùng cậu bạn mới quen không biết đã hẹn hò đi đâu. Mấy người còn lại cùng nhau dạo siêu gần trường, không có ý trở về KTX.
Nói chuyện một hồi, đề tài không khỏi dẫn tới chuyện lạ xảy ra sáng nay, ba người Lưu Phương, Lâm Dĩnh cùng Trương Giai Danh đều cho rằng đó chỉ là trò đùa. Có lẽ tất cả mọi người đều cảm thấy truyền thuyết Búp Bê Nguyền Rủa quá mê tín rời xa thực tế, bởi vậy không ai thừa nhận. Khâu Tố Linh hình như có ý gì đó, nhưng tính cách lãnh đạm khiến cô không lên tiếng, chỉ nói cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quặc. Kỷ Như Huyên cũng cho là như vậy.
Trong lúc sôi nổi bàn luận, Kỷ Như Huyên nhận được tin nhắn của Tưởng Tiểu Lâu, hẹn cô đi dạo, vì thế mượn cớ có việc gấp rời đi.
Lúc đi ngang qua cửa sân vận động, trùng hợp có một nam sinh từ bên trong đi ra, chính là Đệ nhất soái ca ĐH phía Nam mấy hôm trước vừa gặp mặt, đồng thời cũng là người phụ trách Hội chơi Côn Nhị Khúc - Dương Xuyên, vừa trông thấy anh ta, Kỷ Như Huyên lập tức nhớ tới chuyện xảy ra chiều hôm đó, không khỏi căng thẳng nhíu mày. Dương Xuyên cũng nhận ra cô, chỉ mỉm cười nói: “Chào cô bạn, đi đâu đấy?”
“À, tôi đi làm chút việc.” Kỷ Như Huyên không thể không dừng bước chân. “Học trưởng đi đâu đấy?”
“Mới vừa luyện xong côn khúc, còn chưa biết làm gì. Cô đi một mình sao?”
“À…… Có người đang chờ tôi lâu rồi!” Kỷ Như Huyên ngại ngùng lè lưỡi.
Dương Xuyên nhún vai: “Thật tiếc a, còn định mời cô ăn cơm, nhân tiện hướng dẫn thêm mấy chiêu kỹ xảo Côn Nhị Khúc, xem ra đành phải để lần sau vậy?”
“Vâng, thật ngại quá, tạm biệt!”
Nói xong, cô tiếp tục cất bước đi về phía trước, một mạch không quay đầu lại, bằng không cô sẽ phát hiện ánh mắt Dương Xuyên chăm chú nhìn mình đầy ẩn ý, cho đến khi thân ảnh cô hoàn toàn khuất sau rừng cây, anh ta mới rồi thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Thật đúng là chuyện lạ……”
Hôm nay, Tưởng Tiểu Lâu mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông màu sẫm, bên dưới mặc quần jean, giày thể thao màu trắng, khoanh chân ngồi trên bãi cỏ thư giãn thoải mái. Lúc Kỷ Như Huyên tới, anh đang ngẩng đầu nhìn không trung. Ánh hoàng hôn hắt nghiêng từ phía sau, phủ lên người anh tấm chăn vàng óng ánh, nhìn từ xa, thân hình giống như một bức tượng điêu khắc không dính khói bụi phàm tục.
Quả thực đẹp đến ngây người! Kỷ Như Huyên mải mê suy nghĩ, cho dù vừa rồi gặp đại soái ca Dương Xuyên trên đường, cũng không có cảm giác mê mẩn thế này? Bất quá, ý nghĩ này không thể cho anh biết, bằng không anh sẽ càng thêm đắc ý kiêu ngạo.
Vì thế, Kỷ Như Huyên đi đến bên cạnh, cố ý dùng giọng điệu chế giễu, cười nói: “Sao lại có bộ dáng này a, giống như đồ ngốc giả làm thi nhân?”
“Mắng ai thế! Em mới là cô ngốc”
“Nè, gọi anh thi nhân thì coi là mắng sao?”
Tưởng Tiểu Lâu trợn mắt nhìn cô, chỉ vào chỗ trống bên cạnh, nói “Ngồi đi!”
Kỷ Như Huyên ngồi xuống, hai tay vòng quanh cổ bạn trai, ngả đầu lên vai anh.
“Hai hôm rồi không gọi điện thoại, sao hôm nay lại đột nhiên nhớ tới em thế?”
Tưởng Tiểu Lâu bật cười ha ha, cùng cô cười đùa một trận. Kỷ Như Huyên thò tay vào túi muốn lấy di động, không ngờ lại nhầm ngăn, sờ thấy một thứ mềm như bông, ngây người một hồi, chợt nhớ ra đó là gì.
Nhờ anh góp ý kiến cũng tốt. Kỷ Như Huyên nghĩ vậy, lôi Búp Bê từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Tưởng Tiểu Lâu.
“Gì thế này? Tặng quà sao?”
Tưởng Tiểu Lâu tiếp nhận, nhìn trái nhìn phải, sau đó lật mặt sau của Búp Bê lên xem, phát hiện có hai hàng chữ nhỏ màu đỏ, vì thế đưa lại gần hơn quan sát. Lát sau, anh ngẩng đầu nhìn Kỷ Như Huyên, hai hàng lông chíu lại thật chặt.
“Đây là…… Búp Bê Nguyền Rủa?”
Kỷ Như Huyên gật đầu, kể lại mọi chuyện cho anh nghe, cuối cùng chỉ vào toà kiến trúc cách đó không xa, nói: “Thứ này... chính là nhặt được bên trong gác chuông tối qua.”
Tưởng Tiểu Lâu quay đầu nhìn về hướng cô chỉ.
Thời khắc này, bức tường xám đen bên ngoài gác chuông bị ánh hoàng hôn chiếu hắt lại, màu sắc toát lên sự cổ quái, giống như được bao phủ bởi một quầng sáng, cái này có lẽ liên quan tới mức độ phản quang của toà kiến trúc. Chỉ có điều, phía sau hai hàng cửa sổ vẫn toát lên vẻ tối tăm hắc ám không ánh sáng nào có thể xuyên qua được.
Tưởng Tiểu Lâu khẽ rùng mình, cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ chuyện Kỷ Như Huyên vừa kể.
“Em khẳng định không phải ai đó đang đùa giỡn sao?” Một lát sau, anh ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt bạn gái hỏi.
Kỷ Như Huyên lắc đầu, “Chắc không trùng hợp vậy chứ, tối hôm qua đã ném nó đi, sáng nay lại xuất hiện trên giường của Hiểu Hiểu. Hơn nữa hai con Búp Bê giống nhau như đúc.” Nói xong, cô nhìn con Búp Bê trong tay, lập tức có cảm giác không thoải mái, vì thế nhét nó vào trong túi.
“Em chưa hiểu ý anh. Anh muốn nói, biết đâu ai đó trong nhóm bọn em trọc ghẹo. Có phải không?”
Kỷ Như Huyên giật mình, hai mắt mở to: “Cái này…… chắc không đâu, tối qua mấy đứa bọn em cùng nhau về phòng, cùng nhau lên giường ngủ, làm gì có thời gian kiếm con Búp Bê giống như ở gác chuông a?”
“Có lẽ... là cùng một con thì sao?” Tưởng Tiểu Lâu đột nhiên hỏi.
Kỷ Như Huyên lập tức ngây người, nghĩ một hồi nói: “Không thể nào, lúc Búp Bê bị Lâm Dĩnh ném đi, bọn em đều nhìn thấy. Chắc sẽ không giống như truyền thuyết, tự nó tìm tới đây chứ?”
“Mấy truyền thuyết trẻ con này, em tin làm gì. Anh muốn nói, có lẽ……” Tưởng Tiểu Lâu nghiêm túc nhìn vào mắt Kỷ Như Huyên, dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Tối qua sau khi mọi người đều ngủ say, người kia đã lén trở lại gác chuông, nhặt con Búp Bê Lâm Dĩnh ném trước đó, mang về phòng, đặt lên gối Lưu Hiểu Hiểu……”
“Không thể nào?” Kỷ Như Huyên cố kìm nén, không dám hét lớn: “Ai lại to gan, dám đi gác chuông một mình a, nếu thật sự như vậy, chỉ e đây không còn đơn giản là một trò đùa.”
“Không sai.” Tưởng Tiểu Lâu nhún vai, “Thực sự rất dễ tìm ra đáp án, bởi chỉ có mấy người bọn em tới gác chuông và nhìn thấy con Búp Bê này.”
Kỷ Như Huyên ngẩn người, quá nửa ngày không thốt nên lời. Theo lý mà nói, cô đồng ý với phân tích của Tưởng Tiểu Lâu, nhưng về tình cảm lại không cách nào tiếp nhận, rốt cuộc mấy người đã là bạn tốt mấy năm nay, ngày thường cùng nhau đi học cùng nhau ngủ, cảm tình chẳng khác gì chị em ruột thịt . Kỷ Như Huyên đột nhiên nhớ lại tối qua, sau khi quay về từ gác chuông, Trương Giai Danh từng xin nhập hội với bọn họ. Trong số mấy người đến gác chuông đêm qua, chỉ có cô ấy mới tới. Hơn nữa còn khởi xướng hành động.
Kỷ Như Huyên kích động không thôi, nói ra nghi ngờ của mình với bạn trai. Tưởng Tiểu Lâu nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm ngâm một hồi, hỏi: “Cô ấy với Lưu Hiểu Hiểu có thù oán sao?”
Kỷ Như Huyên lắc đầu. Lúc này mới nhớ ra, hình như Trương Giai Danh không có động cơ làm chuyện này: cô ấy với Lưu Hiểu Hiểu trước giờ chưa từng quen biết, hơn nữa dọn đến phòng bọn họ cũng chưa đến 2 tuần, thậm chí đến cơ hội kết oán còn không có. Có điều, nếu không phải Giai Danh thì là ai? Ngưu Phương? Lâm Dĩnh? Đương nhiên càng không thể, căn bản nghĩ cũng không cần nghĩ. Kỷ Như Huyên tâm tình phiền muộn, thở dài thành tiếng.
“Em sao thế? Nhọc lòng vì chuyện của người khác làm gì!” Tưởng Tiểu Lâu bất đắc dĩ lắc đầu, “Theo anh, em nên giao lại Búp Bê cho Lưu Hiểu Hiểu thì hơn, thế này chẳng phải mắc tội che giấu sao?”
“Còn lâu! Gần đây Hiểu Hiểu đang chuẩn bị tham gia thi diễn thuyết, để cô ấy biết, nhất định sẽ phân tâm.”
Tưởng Tiểu Lâu “Hừ” một tiếng: “Chỉ e nhiều chuyện muốn giấu cũng không giấu được.”
(Hết chương)
No comments:
Post a Comment