Chương 18: BÚP BÊ ĐOẠT MẠNG 3




“Các cậu thật không có nghĩa khí, chơi vui như vậy mà không rủ tớ. Tiếc quá đi!”

Sau khi nghe mấy cô bạn cùng phòng kể về chuyến đi tới gác chuông giữa đêm khuya, Khâu Tố Linh tỏ vẻ giận dỗi.

“Cậu không phục thì tự mình đến đó một chuyến đi, chỉ sợ cậu không có lá gan này thôi.” Lưu Hiểu Hiểu đáp trả một cách châm biếm.

Khâu Tố Linh khinh thường hừ một tiếng, không thèm trả lời.

Lúc này, Ngưu Phương đã cởi áo khoác trèo lên giường, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng lên tiếng: “Đúng rồi Lâm Dĩnh, tớ còn chưa tìm cậu tính sổ đó nha, sao lúc ở gác chuông, cậu lại ném con búp bê của tớ đi thế, vất vả lắm mới tìm lại được!”

Lâm Dĩnh lúc trước còn vì hai cô bạn Lưu - Khâu đấu võ mồm mà mỉm cười, vừa nghe Ngưu Phương nói vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Cậu thực sự không biết đó là thứ gì sao?”

“Búp bê vải, sao tớ lại không biết, hồi còn ở trung học đã từng mua một cái a, nhưng lâu rồi không thấy ai bán. Hơn nữa...”

“Dừng dừng!” Lâm Dĩnh khẩn trương, cắt ngang lời cô đang nói, “Cậu có biết Búp bê vải dùng làm gì không?”

“Làm gì? Thì trang trí a! Còn có thể làm được gì chứ?!.”

“Chán chẳng buồn nói với cậu!” Lâm Dĩnh lườm cô bạn một cái, trèo lên giường. Trước khi dùng chăn trùm kín đầu, buông lại một câu: “Mấy con búp bê vải này tên thật là Búp Bê Nguyền Rủa đó.”

Mấy người vừa nghe,  lập tức trở nên khẩn trương.

“Nguyền…… nguyền rủa, Búp Bê Nguyền Rủa gì chứ?” Ngưu Phương vừa hỏi, ánh mắt vừa chuyển qua mặt Lưu Hiểu Hiểu đang ngồi trên giường đối diện.

“Tớ cũng không rõ.” Lưu Hiểu Hiểu vừa cởi áo khoác ngoài vừa nói.

Trương Giai Danh mới rửa mặt xong, bước ra từ buồng vệ sinh, quay lại giường mình, vừa ngẩng đầu thấy Kỷ Như Huyên ngồi ngây ngốc trên giường, liền cất tiếng hỏi: “Cậu đang nghĩ gì thế, sao vẫn chưa ngủ?”

“Ừ, mình ngủ ngay đây.” Nói rồi, Kỷ Như Huyên liền nằm xuống.

Lúc này Ngưu Phương với Lưu Hiểu Hiểu đang sôi nổi bàn luận chuyện đời tư của mấy ngôi sao giải trí.

Kỷ Như Huyên vẫn còn đang nghĩ về những “Ảo giác” gần đây gặp phải, rốt cuộc chúng có thật hay không, cô thò đầu xuống gường dưới, khẽ hỏi Trương Giai Danh.

“Giai Danh, cậu đã từng tới gác chuông đó bao giờ chưa?”

“Gì cơ?” Trương Giai Danh có chút kỳ quái. ngẩng đầu nhìn cô. “Hồi trưa có vào một lần, sao thế?”

“Không sao. Cậu…… có đi qua bên kia không? Chính là gian phòng thông với chỗ chúng ta đứng, đối diện hành lang nhỏ đó?!”

“Bên kia á, không, tớ đâu có gan qua đó.”

Nghe câu trả lời, Kỷ Như Huyên tựa hồ có chút thất vọng, bất quá, tiếp theo Trương Giai Danh lại bổ sung một câu, khiến cô suýt té nhào từ tầng trên xuống: “Nhưng trưa nay bạn trai tớ có vào đó, nghe anh ấy nói, gian phòng bên kia cũng rộng như bên này, có một chiếc cầu thang xoắn ốc kiểu cũ, hình như bằng gỗ....”

Nghe tới đây, Kỷ Như Huyên chợt giật mình, “Ảo giác” khi đứng trước hành lang nhỏ lúc đó đều là thật ư? Sao lại như vậy? Mấy chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra. Kỷ Như Huyên nhắm mắt, không biết làm thế nào để phát tiết hết buồn bực trong lòng. Đúng rồi, lúc vừa dọn vào KTX, liên tiếp hai đêm nghe được tiếng khóc kỳ quái, chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Kỷ Như Huyên nhớ trước kia đã từng xem qua một cuốn sách tên “Dòng sông lặng lẽ”, chẳng phải hiện tại mình cũng đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn giống nhân vật chính trong truyện sao?

Không được! Mình nhất định phải thoát khỏi cảnh này! Kỷ Như Huyên đột nhiên mở mắt, nhìn lên chụp đèn đang toả sáng trên trần nhà, lòng thầm tự nhủ, việc gì cũng có cách giải quyết, chỉ xem mình có muốn hay không mà thôi.

Ý nghĩ vừa loé lên trong đầu, ánh đèn bỗng vụt tắt....  đã đến giờ “giới nghiêm”.

(Hết chương)

No comments:

Post a Comment