Chương 17: BÚP BÊ ĐOẠT MẠNG 2



Mới 7 giờ, trời đã bắt đầu trở tối.

Lúc này, bầu trời hiện lên một màu xanh thẫm, giống như biển sâu mênh mông, từng đám mây trắng nhàn nhạt trôi, chẳng phải rất giống từng đợt sóng biển nhấp nhô bồng bềnh sao? Khó trách Xử Nữ - Hoàng Tín Nhiên* lại nói “Biển xanh là mô phỏng của bầu trời”.

(*Hoàng Tín Nhiên: tác giả trẻ của thể loại ngôn tình, sinh tháng 9, có tính cách điển hình của một Xử Nữ. “Biển xanh là mô phỏng của bầu trời” là một trong số tác phẩm tiêu biểu trên văn đàn của anh :) ret:).

Tuy không phải ngày rằm, nhưng vầng trăng trên cao toả ánh sáng bàng bạc, chiếu xuống mặt đất, cứ thế đứng yên không hề dịch chuyển, như đang quan sát hết thảy vườn trường. Bên kia khu KTX, một hàng năm người mò mẫm trong bóng đêm, từ trên lầu đi xuống, thỉnh thoảng lại khẽ miệng thì thầm gì đó.

Trương Giai Danh cầm đèn pin dẫn đầu, chiếu xuống từng bụi cỏ dưới chân. Ánh đèn pin mờ ảo này chính là nguồn sáng duy nhất trong phạm vi 300m quanh đây.

Cách đó không xa trong rừng cây nhỏ, một u linh ẩn núp đã lâu, nhờ vào chút ánh sáng này dễ dàng phân biệt từng người, tầm mắt trước sau cố định tại cuối hàng - chính là Kỷ Như Huyên, dõi theo từng bước cô đi về phía gác chuông.

Trong bóng đêm chợt vang lên một tiếng thở dài, tiếp theo, một bóng người màu đen bước ra khỏi rừng cây, lướt nhanh tới điểm đến của mấy người Kỷ Như Huyên - Gác Chuông Tử Vong.

“Trương Giai Danh, cậu khẳng định hồi trưa đã đi qua con đường này sao?” Kỷ Như Huyên ngẩng đầu nhìn gác chuông khuất trong bóng tối đen kịt, có chút khẩn trương hỏi.

Trương Giai Danh gật đầu, vừa tiếp tục tìm kiếm mấy bụi cỏ dưới chân, vừa nhỏ giọng nói thầm: “Hồi trưa đúng là đi qua con đường này, kỳ quái thật, chẳng lẽ không phải rơi ở đây?”

“Giờ phải làm sao?” Lưu Hiểu Hiểu hỏi, thanh âm hạ xuống mức thấp nhất, “Có thật…… thật sự muốn vào gác chuông đó tìm không?”

“Thôi, chúng ta quay về đi.” Trương Giai Danh thở dài, vừa muốn xoay người,  liền bị Lâm Dĩnh ngăn lại, “Vật quan trọng như vậy, hay cứ vào bên trong tìm xem. Dù sao chúng ta cũng có nhiều người, không có gì phải sợ a.”

“Đúng vậy, cứ coi như đi thám hiểm một chuyến. Nhỡ gặp phải thứ gì, mọi người cùng nhau chạy.” Ngưu Phương cũng góp một câu. Kỷ Như Huyên nhìn bộ dáng hiên ngang hùng hổ của cô bạn, thầm nghĩ, nha đầu này từ khi nào có lá gan lớn vậy nhỉ?

“Phương Phương... đừng có nói bậy, có thể gặp được thứ gì chứ!” Lưu Hiểu Hiểu hung hăng trừng mắt lườm Ngưu Phương, sau đó quay sang nói với Trương Giai Danh, “Vậy mau vào thôi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì.”

Đích thực giống như Trương Giai Danh đã nói trước đó, từ chiếc cổng hình vòm đi vào, trước mặt là một gian phòng lớn nhưng trống rỗng. Trên bức tường bên trái có một cửa sổ thật lớn, nhưng do ngược ánh sáng nên gian phòng có vẻ u ám, khắp nơi tỏa ra mùi ẩm mốc mục nát, khiến các nữ sinh ai cũng vội đưa tay lên bịt mũi che miệng.

Trương Giai Danh tay cầm đèn pin đi đằng trước, hơi khom người, cẩn thận lia ánh đèn ra xung quanh tìm kiếm.

“Thế nào, có thấy gì không?” Lưu Hiểu Hiểu đứng bên vội vàng thúc giục, ánh mắt chuyển động theo ánh sáng đèn pin, không dám ngoảnh đầu liếc nhìn bốn phía.

Tuy Trương Giai Danh không nói gì, nhưng trong lòng kỳ thực còn khẩn trương hơn Lưu Hiểu Hiểu, bởi rốt cuộc mình cũng đi trước mọi người, nếu hành lang đối diện đột nhiên có thứ gì xông tới…… Nghĩ đến đây, cô thoáng rùng mình một cái, vội vàng chặn đứng ý nghĩ khủng bố này, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm trên mặt đất.

Chỗ này cũng không có, lại tiến về phía trước hai bước, khoảng cách với lối đi tối om kia ngày càng gần.

“Vẫn không thấy sao? Hay chúng ta…… quay về đi.”

Giọng Lưu Hiểu Hiểu vang lên, xem chừng nếu không phải bên cạnh có nhóm bạn đi cùng, lại có Ngưu Phương luôn nắm chặt tay cô, chia sẻ một phần sợ hãi, cô đã sớm chạy mất tiêu.

Kỷ Như Huyên đi sau cùng, vì chiếc đèn pin duy nhất đang trong tay Trương Giai Danh, mấy người Lâm Dĩnh cũng vây quanh tìm kiếm giúp, có thêm mình nữa cũng bằng thừa, vì thế cô cảnh giác nhìn tứ phía, giống như muốn đề phòng “tập kích bất ngờ”. Ánh mắt lướt quanh gian phòng, dừng lại trên một lối đi nhỏ thông sang căn phòng đối diện.

Lối đi vừa nhỏ hẹp lại khá dài, từ vị trí của cô nhìn vọng qua đó, chỉ có thể mơ hồ nhận ra hai bên vách tường của lối đi trơn nhẵn không có cửa sổ, cũng không có cửa hông thông sang gian phòng khác.

Do thiếu nguồn sáng, thị lực chỉ có thể đạt tới khoảng cách 2-3m, phía trước tối đen như mực. Tuy nhiên, ánh mắt Kỷ Như Huyên tựa hồ có thể xuyên qua bóng tối hắc ám, thấy được bên kia lối đi là một gian phòng không khác bên này là mấy, chỉ có điều vị trí cổng vòm được thay thế bằng một chiếc cầu thang xoắn ốc bằng gỗ kiểu cũ, mặt trên phủ đầy bụi bặm, vương vãi các tạp vật nho nhỏ, thậm chí còn có cả mấy tờ báo cũ ố vàng. Tại thềm nghỉ cầu thang lên lầu hai, có hai người một trước một sau đang đi tới. Bọn họ bước đi thực ung dung, tiết tấu rất đều, mỗi bước dẫm xuống, thang lầu lại phát ra tiếng kêu ken két kỳ quái……

“Á, gì thế này!”

Thanh âm có chút kinh ngạc của Ngưu Phương khiến Kỷ Như Huyên bừng tỉnh, quay đầu lại, phát hiện Ngưu Phương đang cúi xuống cầm một vật nhỏ dưới đất lên, ngoại trừ Trương Giai Danh, mấy người còn lại đều xúm vào xem.

Lâm Dĩnh lấy di động, bật chế độ chiếu sáng rọi qua đó: là một con búp bê vải nhồi bông nhỏ bằng nửa bàn tay, trên mặt dùng bút đỏ đơn giản vẽ mắt mũi miệng, nét bút nghuệch ngoạc, thoạt trông cứ như tranh trừu tượng. Hai cánh tay búp bê duỗi thẳng tắp, hai chân khép lại, tạo dáng thành hình chữ thập, giống như bù nhìn rơm vẫn thường thấy ngoài ruộng. 

“Con búp bê này lạ quá a!” Lưu Hiểu Hiểu duỗi tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, quay sang nói với Ngưu Phương, “Thôi đừng mất thời gian nữa đi, làm chuyện quan trọng đi.”

Ngưu Phương gật đầu, đang muốn nhét con búp bê vào trong túi áo, Lâm Dĩnh đột nhiên xông tới, giằng lấy con búp bê, dùng sức quăng ra ngoài. 

“Cậu... cậu làm cái gì thế!”

“Quay về mới nói!” Giọng Lâm Dĩnh nghiêm khắc hiếm thấy.

Ngưu Phương giật mình, đang muốn mở miệng, Trương Giai Danh đột nhiên thở dài một tiếng: “Xem ra không có ở đây rồi. Hay là……” Ánh mắt hướng về phía lối đi tối đen đối diện, nhẹ giọng nói, “Hồi trưa anh ấy vào trong đó, tìm xem có chỗ nào ngồi hay không, biết đâu rơi ở đấy?”

Mọi người đương nhiên hiểu ý của cô, lén đưa mắt nhìn nhau, nuốt nước bọt, không nói gì hết.

Đối với mấy cô, đêm hôm mò tới gác chuông đã chuyện vô cùng miễn cưỡng, còn muốn vào hẳn bên trong, thực đúng là chuyện không tưởng. 

Nhưng vì ngại mất mặt, không ai nguyện ý là người đầu tiên lên tiếng phản đối. Nếu Khâu Tố Linh ở đây thì tốt rồi, Kỷ Như Huyên thầm nghĩ, đối kia tảng băng Bắc cực kia mà nói, chẳng có gì ngần ngại mà không dám nói ra, tuy nhiên với tính cách mạnh mẽ của mình, rất khó đảm bảo cô ấy sẽ không xông qua bên đó trước tiên.

“Như Huyên, phải làm sao đây?”

Trương Giai Danh đột nhiên nhìn cô chằm chằm hỏi, ánh mắt tựa hồ còn có ý khác. Kỷ Như Huyên há miệng thở dồn dập, không biết nên nói gì.

“Xem ra, chúng ta nên quay về thì hơn” Trương Giai Danh thấy mọi người khó xử, rốt cuộc miễn cưỡng mỉm cười, dẫn đầu đi ra ngoài.

Sau khi bước qua cánh cửa hình vòm, mấy người đi thẳng một mạch, cho tới khi trở lại phòng gym gần đó, quay đầu lại không thấy bóng dáng gác chuông đâu nữa, các cô ai nấy mới thầm thở phào nhẹ nhõm, bước chân dần chậm lại.

Sau khi gọi điện cho bạn trai, Trương Giai Danh liền chạy tới chỗ mọi người, đưa tay nắm chặt lấy tay của Lưu Hiểu Hiểu cùng Ngưu Phương, mắt hướng về phía hai người còn lại.

“Tuy không tìm được, nhưng cảm ơn mọi người rất rất nhiều, thật sự cảm kích!”

“Ha ha, chuyện nhỏ.” Lưu Hiểu Hiểu bặm bặm môi, “Đúng rồi, bạn trai cậu nói thế nào, phải quay về công ty lấy hàng mẫu sao?”

“Đành vậy thôi!” Trương Giai Danh thở dài, chợt thay đổi sắc mặt, mỉm cười, ánh mắt lướt qua lướt lại trên mặt mọi người.

“Tớ có một thỉnh cầu, không biết các cậu…… có đồng ý không ?!”

Bốn người lập tức giật mình thon thót, Ngưu Phương nuốt nước bọt hỏi: “Không phải cậu muốn quay lại gác chuông lần nữa đấy chứ?”

Trương Giai Danh bật cười, “Các cậu dám nhưng tớ thì chịu rồi. Không bàn việc này nữa, nói nghiêm túc, tớ muốn chính thức gia nhập hội chị em của các cậu.”

“Có ý gì đây?” Lưu Hiểu Hiểu hỏi.

“Thì từ nay về sau mình muốn được nhí nhố cùng các cậu, ban sáng nghe Ngưu Phương nói năm người đã kết bái tỷ muội, nếu không chê, cho mình ké một chân nhé!” Trương Giai Danh nghịch ngợm nháy mắt.

“Ha ha, bọn mình có thể cùng cậu xông vào gác chuông giữa đêm hôm khuya khoắt, thì đã không coi cậu là người ngoài rồi.” Lưu Hiểu Hiểu nói xong, thở dài có vẻ tiếc nuối “Nhưng vẫn không tìm thứ cậu cần a, uổng công một chuyến!”

“Cũng không hẳn thế! Mình cũng muốn quay lại đó tìm lắm, nhưng mọi người không ai dám đi, haizz, mình cũng chẳng còn cách nào...”

Ngưu Phương còn chưa dứt lời, đã nhận được tiếng “Xì” coi thường của bốn người còn lại.

(Hết chương)

No comments:

Post a Comment