Đến giữa trưa, trời bắt đầu đổ mưa.
Một trận mưa to gió lớn, sấm chớp liên hồi. Đáng lẽ, giờ đã sang thu, khí hậu khô ráo, vốn không nên có mưa to thế này, xem chừng giống như trời cao chủ định. Dĩ nhiên đây chỉ là khúc dạo đầu.
Thời điểm mưa bắt đầu rơi, Kỷ Như Huyên cùng các bạn vừa lúc ở trong phòng nghỉ trưa, cho đến giờ học buổi chiều, bên ngoài mưa đã tạnh, nên không bị ảnh hưởng bởi trận mưa này.
Tuy nhiên, Trương Giai Danh với bạn trai mình lại không may mắn như vậy, theo Trương Giai Danh kể lại, lúc ấy, cô cùng bạn trai vừa ăn cơm ở gần trường xong, do không có việc gì làm, hai người cùng nhau tản bộ phía sau sân thể dục. Nhiều ngày không gặp, tâm trạng hai người đều quá hưng phấn, chỉ lo nói chuyện, không để ý sắc trời thay đổi, kết cục ra sao có thể đoán được.
Mới đầu mưa chỉ lác đác, hai người không nghĩ sẽ có mưa rào, còn muốn dạo bước dưới mưa, hưởng thụ khung cảnh lãng mạn hiếm có này. Tuy nhiên, rất mau bọn họ liền nhận ra quyết định sai lầm của mình. Trời càng mưa càng to, hai người không chịu được, lập tức tìm kiếm xung quanh xem có chỗ nào tránh mưa hay không, nhưng phát hiện mình đã đi quá xa khu nhà, sân vận động gần đây nhất cũng cách vài trăm mét, chỉ e chạy được tới đó thì hai người cũng ướt như chuột lột, vậy còn tránh mưa làm gì.
Trong lúc hai người đang loay hoay không biết làm sao, bạn trai Trương Giai Danh đột nhiên phát hiện một toà nhà lấp ló sau bụi cây, vì thế bất chấp tất cả, kéo Trương Giai Danh chạy qua đó.
Mưa bụi khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, hơn nữa trong lòng khẩn trương, lúc ấy Trương Giai Danh cũng không biết bạn trai định dẫn mình đi đâu, chạy được một hồi, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trước mặt là một gác chuông, lập tức ngơ ngẩn.
Bây giờ dừng bước đương nhiên còn kịp, nhưng trời mưa lớn như vậy, lúc này không vào gác chuông tránh mưa còn có thể đi đâu? Huống chi vẫn còn bạn trai bên cạnh, lại giữa ban ngày ban mặt, Trương Giai Danh thấy chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, vì thế cũng không phản đối, theo bạn trai cùng tới gác chuông.
Phía trước toà nhà là một cái cổng hình vòm, không có cánh cửa, hai người không chút do dự bước vào. Mở to hai mắt thì thấy, trước mặt là một gian phòng rộng tương đương phòng học bình thường, nhưng vô cùng cũ nát, giống như chỉ xây thô chưa quét sơn, bốn vách tường đều là màu đen. Trong phòng ngoại trừ một lớp bụi bặm thật dày, cơ hồ cũng chẳng có đồ đạc gì , chỉ thấy bên trái có một vật trông như tủ đầu giường, nhưng ánh sáng quá mờ ảo, nhất thời không nhìn ra cụ thể nó là gì, lại nói Trương Giai Danh vốn đã mang tâm lý sợ hãi bước vào gác chuông, cho nên không dám nhìn kỹ, vội chuyển ánh mắt qua phía bên phải, có một lối đi thông với phía đối diện, vừa nhỏ vừa hẹp, tận cùng là khoảng không đen nhánh. Trương Giai Danh đoán, cầu thang lên lầu 2 có thể ở bên đó.
Hai người đứng ở đại sảnh tránh mưa, ước chừng hai mươi phút sau, mưa đã ngớt nhiều, Trương Giai Danh vội vàng kéo bạn trai, mau chóng rời khỏi gác chuông.
Vốn tưởng chuyện này sẽ dừng lại ở đây, ai ngờ mới rồi bạn trai Trương Giai Danh gọi điện thoại qua, nói: Hàng mẫu anh ta vẫn mang trên người, giờ không thấy đâu, ngày mai phải giới thiệu với khách hàng sản phẩm mới. Cẩn thận nhớ lại, rất có thể lúc chạy đi tìm chỗ tránh mưa đã bị rớt đâu đó trên đường hoặc trong gác chuông. Nhưng hiện tại anh ta đã về nội thành, ba tiếng nữa sẽ phải lên xe lửa đi nơi khác, bây giờ quay lại đó cũng phải mất hai tiếng, vừa đi vừa về khẳng định không đủ thời gian. Vấn đề chính là, hàng mẫu đó ngày mai nhất định phải giao cho khách, nếu không chuyến công tác này của anh ta coi như công cốc.
“Cho nên, anh ấy gọi điện thoại nhờ tớ quay lại đó tìm, nếu tìm được thì đón taxi lên thành phố đưa cho anh ấy, trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy……”
Trương Giai Danh kể xong, liên tục thở dài, lông mày gắt gao nhíu chặt.
“Hàng mẫu đó rất quan trọng sao? Nếu mất, công ty còn bản lưu nào khác không?”
Trương Giai Danh “Ừ” một tiếng, “Anh ấy muốn tớ cố gắng tìm trước, nếu thực sự không tìm thấy, thì đành quay lại công ty xin một bản khác. Nhưng nếu vậy sẽ phải thay dổi thời gian đã hẹn với khách hàng...” Nói xong, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Kỷ Như Huyên, “Huyên Huyên, hiện tại cậu có rảnh không…… cùng tớ đi một chuyến?”
Kỷ Như Huyên toét miệng, tựa như tự chấn an bản thân, “Hàng mẫu đó, chắc bị rơi trên đường phải không?”
“ Ừ...nhưng cũng không dám chắc. Nếu……” Trương Giai Danh giống như đứa trẻ con, túm lấy tay cô, chu môi cầu khẩn: “Nếu không tìm thấy bên ngoài, cậu có thể cùng tớ vào trong gác chuông tìm hay không? Đánh chết tớ cũng không dám vào đó một mình……”
Kỷ Như Huyên chợt nhớ mấy đốm sáng lập loè đã nhìn thấy tối qua trên gác chuông, mấy người Lưu Hiểu Hiểu đều nói đó là ma trơi. Trong lòng bỗng căng thẳng, lộ vẻ khó xử nói: “Chỉ có hai chúng ta, e là……”
Trương Giai Danh vừa muốn nói tiếp, vừa lúc nhìn thấy ba người Lưu Hiểu Hiểu bước vào phòng, ánh mắt sáng ngời, chạy tới nói với mấy cô chuyện này, xin các nàng cùng tới phía sau sân thể dục tìm giúp hàng mẫu bị thất lạc kia. “Quan trọng nhất là, nếu không tìm thấy bên ngoài, các cậu có thể đi cùng mình tới gác chuông tìm không?”
Ba người ngạc nhiên, thoáng đưa mắt nhìn lẫn nhau, Lâm Dĩnh là người đầu tiên tỏ thái độ: “Không thành vấn đề.”
“Tớ cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu không để tớ một mình vào là được.” Ngưu Phương nghịch ngợm lè lưỡi, quay đầu nhìn về phía Lưu Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, còn cậu thì sao, sợ không dám đi à?”
“Các cậu đều dám tới đó, tớ có thể không đi sao?” Lưu Hiểu Hiểu trừng mắt lườm cô một cái, sau đó lại nhìn quanh một lượt trong phòng. “Lão Khâu đâu? Lá gan nàng ta lớn nhất, thích hợp làm tiên phong a!”
“Lão Khâu đến thư viện thả thính soái ca, di động cũng không mang theo.” Kỷ Như Huyên chỉ vào điện thoại Khâu Tố Linh vứt lại trên giường, nói “Thời gian khẩn trương, chúng ta mau đi thôi, không đợi cô ấy nữa a.”
“Chờ xíu, tớ đi WC cái đã.” Lâm Dĩnh ngượng ngùng cười cười, chạy vào buồng vệ sinh. Một lát sau, lớn tiếng gọi từ phía sau cánh cửa, giọng xấu hổ: “Ngưu Phương, hết giấy rồi, mau mang giúp tớ một cuộn qua đây……”
“Mấy chuyện cũng gọi người ta!” Ngưu Phương buồn bực lẩm bẩm, vớ cuộn giấy vệ sinh, bịt mũi chui vào trong WC.
(Hết chương)
No comments:
Post a Comment