Chương 15: DẪN NGƯỜI TỚI GÁC CHUÔNG 7

Dương Xuyên nghĩ một hồi, quay sang nói với Kỷ Như Huyên: “Cô còn biết động tác nào khác không?”

Kỷ Như Huyên lắc đầu.

“Được, tôi sẽ chơi một bài đơn giản, cô nhìn cho kỹ, sau đó chơi lại một lần.” Nói rồi, không đợi Kỷ Như Huyên trả lời, liền múa may côn nhị khúc trong tay, liên tục khoảng hơn một phút, sau khi thu côn, hất hàm nhìn Kỷ Như Huyên, ý bảo cô bắt đầu.

Kỷ Như Huyên thoáng do dự, tay cầm côn nhị khúc, cẩn thận thử quật trái quật phải hai cái, cũng không biết khởi đầu thế nào, nhưng ngay sau đó cô giống như tìm lại được cảm giác, tay đánh càng lúc càng nhanh, động tác cũng càng ngày càng lưu loát, khiến cho đám người Ngưu Phương đứng xem thiếu chút nữa thì rớt tròng mắt ra ngoài. Liên tục đánh ba phút như vậy, Kỷ Như Huyên mới dừng động tác, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc còn hơn cả bọn họ.

Ngưu Phương dùng sức chụp vai cô một cái: “Thật không ngờ a, Huyên Huyên, thì ra cậu là cao thủ côn nhị khúc, ngày thường cậu giấu kỹ thật đấy, từ nay về sau tớ bái cậu làm sư phụ!”

“Mình…” Kỷ Như Huyên nhíu mày, nhìn về phía Dương Xuyên giống như cầu xin sự giúp đỡ.

“Tôi thực không hiểu,” Dương Xuyên bất đắc dĩ nhún vai, “Bộ côn pháp cô vừa đánh là dùng để ‘thực chiến‘, cùng với bài côn biểu diễn của tôi hoàn toàn không giống nhau. Cô còn nói trước kia cô chưa từng luyện qua?”

Dường như mình đã không phải là mình.

Rời khỏi sân tập, trên đường quay về KTX, Kỷ Như Huyên không ngừng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra, lắc đầu cảm khái. Cô thật sự không nghĩ ra vì sao mình lại biết chơi côn nhị khúc, hơn nữa theo lời Dương Xuyên nói, ít nhất cũng phải luyện từ nửa năm trở lên mới chắc tay như vậy.

Đối với việc này, ban đầu Kỷ Như Huyên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, thực giống như người một chữ bẻ đôi cũng không biết, đột nhiên biến thành nhà văn. 

Tuy nhiên, Kỷ Như Huyên không hề vì chuyện mình biết chơi côn nhị khúc mà lấy làm vui mừng, trái lại, cô cảm thấy hoang mang vô cùng, thậm chí sâu trong nội tâm còn dấy lên sự sợ hãi, rốt cuộc chuyện này sao lại xảy ra với mình.

Nếu ai đó kể với cô, họ gặp phải tình huống này, cô nhất định sẽ bảo người đó nói dối, nhưng hiện tại chuyện xảy ra ngay trên người mình, trước giờ mình vốn chưa từng luyện qua côn nhị khúc, sao lại vô duyên vô cớ trở thành cao thủ? Xem ra, càng ngày mình càng không thể hiểu nổi bản thân.

Tiếp theo, Kỷ Như Huyên nhớ lại những chuyện xảy ra  gần đây ... đích thực sau khi dọn tới giáo khu phía Nam này, cứ liên tiếp gặp phải mấy chuyện kỳ lạ, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, trong lòng cũng ngày càng trở nên hoang mang. Nhất định vấn đề chính tại nơi này! Sau khi suy đi nghĩ lại nhiều lần, cô đã tự đưa ra kết luận sơ bộ, nhưng đến khi đi sâu hơn vào vấn đề, lại phát hiện chẳng hề có chút manh mối nào.

Quay lại phòng KTX, cảm xúc của Kỷ Như Huyên đã tụt xuống tới cực điểm, đến cơm chiều cũng chẳng buồn ăn. Mấy người Ngưu Phương gọi mãi cô vẫn nằm im bất động, đành kéo nhau xuống căng-tin ăn trước.

Trương Giai Danh cũng không đi, vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người. Trương Giai Danh nhún người ngồi lên trên bàn học cạnh cửa sổ, nghiêng đầu, chăm chú nhìn Kỷ Như Huyên đang ngẩn ngơ dựa vào đầu vào thành giường. Thật lâu sau, ngay lúc Kỷ Như Huyên bất đắc dĩ thở dài một lần nữa, Trương Giai Danh nhịn không được gọi tên cô: “Huyên Huyên, có phải cậu vẫn đang nghĩ tới chuyện ở sân tập chiều nay không?”

“Còn có thể nghĩ tới chuyện gì khác chứ!” Kỷ Như Huyên cúi đầu, giọng ảm đạm trả lời.

“Cũng khó trách,” Trương Giai Danh mấp máy miệng, “Mấy chuyện thế này nói ra không phải ai cũng tin. Mọi người sẽ cho rằng, cậu đang nói dối, nhưng…… mình tin cậu.”

Kỷ Như Huyên thoáng kinh ngạc, cúi đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Trương Giai Danh đang nhìn lên, phát hiện trong cặp mắt xinh đẹp to tròn kia toát ra một thứ: đó là sự Chân Thành. Ánh mắt của cô ấy thực sự rất chân thành.

Kỷ Như Huyên há hốc miệng, lẩm bẩm thốt lên ba chữ “Vì sao chứ?”.

Trương Giai Danh nhảy từ trên bàn xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chẳng vì sao hết, chỉ cảm thấy cậu không cần thiết phải nói dối, huống hồ, trên đời có rất nhiều chuyện vốn không cách nào giải thích, nhiều thêm một việc cũng chẳng thành vấn đề.”

“Mấy chuyện thế này có nghĩ nát óc cũng chẳng giải quyết được đâu, cho nên cậu cũng không cần phải canh cánh trong lòng, chuyện gì đến sẽ đến, không chừng một ngày nào đó đáp án sẽ tự tìm đến tận cửa?”

Nghĩ một hồi, Kỷ Như Huyên hướng về phía cô, gật đầu, nói “Cậu nói cũng có lý a.”

Trương Giai Danh ngượng ngùng cười: “Đạo lý lớn vậy, ai mà không hiểu....nhưng nếu sự việc xảy ra trên người mình, nói không chừng mình sẽ còn buồn bực hơn cả cậu. Bất quá, trong lúc cậu hoang mang có người ở bên an ủi động viên một hai câu, thì vẫn tốt hơn a.”

“Thì đó ...”

Đang nói chuyện, di động của Trương Giai Danh bỗng vang lên, vừa nhìn màn hình, khuôn mặt lập tức lộ vẻ vui mừng. Kỷ Như Huyên nhìn ánh mắt, đã đoán được 7-8 phần thân phận người gọi đến.

Tuy nhiên, sau khi điện thoại được chuyển, chỉ nói được 1-2 câu, sắc mặt Trương Giai Danh liền thay đổi, vội vàng đi ra khỏi phòng, một lúc sau quay lại, cau mày, bộ dáng vô cùng hoảng loạn.

“Phải làm sao bây giờ……” Trương Giai Danh cúi đầu, đi đi lại lại hai vòng, thở dài một hơi, suy sụp ngã người xuống giường của mình.

“Sao thế?” Kỷ Như Huyên nhịn không được hỏi một câu. 

Lúc đó, cô đâu thể ngờ, chính lời nói tưởng như vô cùng bình thường này của mình, sẽ khiến cho bản thân cũng như mấy người bạn thân rơi vào cơn ác mộng khó có thể thoát ra được, chuỗi sự kiện khủng bố cứ như vậy mà bắt đầu, chính thức diễn ra.


(Hết chương)

2 comments: