Chương 14: DẪN NGƯỜI TỚI GÁC CHUÔNG 6

Giữa trưa hôm sau, trong lúc xuống căng-tin ăn cơm cùng Khâu Tố Linh với Lưu Hiểu Hiểu, Kỷ Như Huyên kể lại giấc mơ kỳ quái đêm qua. Trong tiềm thức của cô thầm nghĩ: Nếu giấc mơ kỳ quái này thực sự có ý nghĩa tượng trưng cho hiện tượng siêu thực nào đó, thì mấy người bạn cùng phòng của cô nhất thiết phải biết, bởi trong giấc mơ, thiếu nữ kia muốn tiến vào phòng ngủ, điều này không chỉ ảnh hưởng đến một mình mình. Cho nên chỉ cần sống tại phòng 714, thì ai cũng sẽ bị liên luỵ.

Nói thật, cô làm như vậy, cũng chỉ muốn mọi người cùng nhau chia sẻ nỗi sợ hãi, hay ít ra có thể an ủi nhau đôi ba câu.

Nghe cô kể xong, Lưu Hiểu Hiểu thực sự chấn động, qua một hồi lấy lại bình tĩnh, vẫn không thể xác định mà hỏi ngược lại: “Mình nghĩ…… có lẽ cậu chỉ gặp phải ác mộng bình thường thôi, phải không?”

“Chỉ mong là thế. Bất quá trước giờ mình chưa từng nằm mơ chân thực đến vậy, hết thảy đều giống như thật.” Kỷ Như Huyên nhún vai, quay sang hỏi cô bạn đang bình thản ăn cơm - Khâu Tố Linh, “Lão Khâu, cậu thấy thế nào?”

“Chắc chỉ là ác mộng thôi, nghĩ nhiều làm gì, cứ tự hù doạ chính mình. Còn nữa, hình như gần đây cậu có chút không bình thường, hôm qua lúc đi dạo phố khi còn lải nha lải nhải nói có người theo dõi mình. Mình thấy người có vấn đề chính là cậu mới phải!”

Chẳng lẽ vấn đề ở chính trên người mình? Mấy lời nói của Khâu Tố Linh khiến Kỷ Như Huyên chìm trong suy nghĩ, cẩn thận ngẫm lại, những việc lạ này đích thực đều mới phát sinh gần đây, nói một cách chính xác thì kể từ khi mình dọn tới giáo khu phía Nam này. Vậy xem ra, là trường học này có vấn đề, nhưng những người khác sao không bị như mình?

Một tiếng hát đột ngột vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Kỷ Như Huyên. Không cần nói cũng biết là từ chiếc loa trong căng-tin, nếu không sẽ không làm chấn động toàn bộ khu nhà ăn như vậy, là bài hát mọi người đều biết, hơn nữa còn nghe đến phát chán: “Tôi tham gia quân ngũ“ .

“Thực không thể chịu nổi nữa mà!” Khâu Tố Linh bực bội lúc lắc đầu: “Tất cả đều là nói hươu nói vượn. Thời buổi này còn ai tình nguyện nhập ngũ bảo vệ quốc gia? Tất cả đều chỉ vì phân phối công tác. Ở quê chúng tớ, muốn đi lính thậm chí còn phải đưa bao lì xì hai vạn đồng, thiếu một xu cũng không được!”

“Còn có chuyện này nữa sao?” Lưu Hiểu Hiểu trợn to hai mắt nhìn cô, bộ dáng không thể tin nổi.

“Đương nhiên, mấy người ‘Phú Nhị Đại’ như cậu đâu biết dân đen chúng tớ khó khăn thế nào a!” Khâu Tố Linh trêu chọc.

“Ghét cậu ghê!” Lưu Hiểu Hiểu vươn tay đánh cô một cái, “Còn dùng ba chữ này nói mình à!”

“Vốn dĩ chính là vậy. Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra!”

Lưu Hiểu Hiểu “Xí” một tiếng rồi bật cười ha ha, nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Như Huyên, “Trong số các thanh niên nổi loạn, Lão Khâu chúng ta chính là điển hình trong điển hình.”

Kỷ Như Huyên không trả lời, vẻ mặt hồ nghi nhìn người đang ăn tại chiếc bàn bên phải. Đột nhiên, cô đứng dậy đi về phía hai nữ sinh ngồi bàn đó.

“Xin chào, cho hỏi, vì sao cứ nhìn lén tôi thế?” Thấy cô hỏi thẳng như vậy, ánh mắt nữ sinh tóc ngắn trở nên hoảng loạn, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi. Kỷ Như Huyên nhìn ra xung quanh, xác định mình không tìm nhầm người, vì thế lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Nữ sinh tóc ngắn cúi đầu, bờ vai khẽ run run, không nói gì. Đến khi Kỷ Như Huyên định hỏi lần thứ 4, nữ sinh kia đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cô. 

Sau hồi lâu, rốt cuộc cũng thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, tôi nhận nhần người.”

“ Hả?”

“Chính vì còn đang phân vân có phải hay không, nên mới nhìn trộm cô, không có ý gì khác a.” Nữ sinh tóc ngắn ngập ngừng, trong giọng nói kèm theo chút sợ hãi.

Kỷ Như Huyên nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Nghĩ một hồi, hỏi cô ấy: “Có thể nói tôi biết, người đấy tên gì không?”

Nữ sinh tóc ngắn lắc đầu: “Cô ấy chết rồi!” Nói xong, dùng mắt ra hiệu cho bạn của mình, hai người cùng đứng lên, bước thật nhanh ra khỏi nhà ăn giống như tránh Ôn Thần.

Chỉ còn lại Kỷ Như Huyên ngây người, đứng tại chỗ thẫn thờ nhìn theo bóng dáng các cô.

Buổi chiều tan học, Kỷ Như Huyên bị mấy người Ngưu Phương kéo đến sân thể dục, tham gia huấn luyện của CLB Côn Nhị Khúc. Vì hôm nay là buổi hoạt động đầu tiên của hội kỳ này, Dương Xuyên - đệ nhất soái ca Giáo khu phía Nam - đồng thời cũng là huấn luyện viên của hội, đích thân hướng dẫn các cô “Phao Miên Côn” ( bài tập cơ bản dành cho người mới chơi côn ), sau khi an bài mấy cô gái luyện tập, còn mình đứng một bên quan sát.

Theo tiết tấu nhạc đệm ngân vang, những tràng vỗ tay đồng loạt cổ vũ, mọi người cầm côn nhị khúc trong tay, hai chân không ngừng giơ lên đạp xuống, động tác có chút giống street dance, trong đó không ít động tác yêu cầu tố chất thân thể mềm dẻo, duy trì ở tốc độ cao, ví dụ như quay côn.

Đám người Trương Giai Danh nhìn đến hoa cả mắt, đặc biệt là Ngưu Phương, thỉnh thoảng lại trầm trồ tán thưởng vô cùng khoa trương, cứ như chưa từng thấy qua bao giờ, bất quá tất cả đều là nhắm tới người hướng dẫn là Dương Xuyên... Kể từ khi vào sân tập, cô ấy cứ như hoa hướng dương dõi theo ánh mặt trời (Dương có nghĩa là mặt trời ah :), ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt soái ca của Dương Xuyên.

Sau khi kết thúc huấn luyện, Dương Xuyên phân chia những người khác tự do luyện tập, còn mình ở giữa đám nữ sinh cười nói: “Xem xong bài biểu diễn vừa rồi, mấy vị mỹ nữ có hối hận khi gia nhập hội của chúng tôi hay không?”

“Không đâu không đâu, các người biểu diễn côn khúc hay lắm!” Ngưu Phương hưng phấn vỗ tay, “Bất quá…… người không biết gì như em liệu có học được không ạ?”

“Không vấn đề, chỉ cần cố gắng luyện tập, ai cũng có thể học được. Mấy người kia một số mới học được 2-3 tháng, đã có thể lên sân khấu biểu diễn.”

“Lên sân khấu biểu diễn?”

Dương Xuyên cười gật đầu, liếc nhìn Kỷ Như Huyên bên cạnh, khẽ nháy mắt một cái, sau đó nhanh chóng quay đi. “Do hội chúng ta biểu diễn đặc sắc, nên thường xuyên nhận được lời mời biểu diễn tại các hội chợ, mọi người thay phiên lên sân khấu. Vì thế các bạn tham gia hội này, không chỉ luyện tập thể hình, mà thậm chí còn có thể kiếm thêm thu nhập, cũng coi như vừa học vừa làm”.

“Wow, tốt vậy sao!” Ngưu Phương khoa trương kêu lên, túm chặt tay áo Dương Xuyên, khẽ lay động, giọng điệu nũng nịu: “Mọi người ai cũng muốn học, Dương Xuyên ca bắt đầu dạy liền đi.”

“Ha ha, cái này không gấp được, phải học theo thứ tự, từ từ mà tiến bộ. Hôm nay tôi chỉ dạy mấy động tác đơn giản, giúp các cô nhanh chóng nắm bắt nhịp điệu, cảm nhận cây côn, trong buổi học hôm nay, chúng ta bắt đầu với một số lý thuyết cơ bản.” 

Nói xong, Dương Xuyên lui về phía sau mấy bước, đối diện với mấy nữ sinh, tay phải đem kẹp côn nhị khúc dưới nách. 

“Đây là một trong những chiêu thức cơ bản nhất của côn nhị khúc, tên ‘Độc Xà Thổ Tín’, vẫn thường được gọi là Giáp Côn (cách kẹp côn), rất nhiều chiêu thức đơn giản khác đều dựa vào nó mới có thể triển khai, ví dụ như thế này ....” lời còn chưa dứt, côn nhị khúc đã bật lên, cắt liền mấy đường trước mặt, sau dừng lại trên vai phải.

“Chiêu này gọi là ‘Tiểu Long Bãi Vĩ’, rất đơn giản, mọi người có thể thử xem sao.”

Mấy nữ sinh tức khắc lộ vẻ khó xử, tôi nhìn cô - cô nhìn tôi, chẳng ai biết phải làm thế nào.

Khóe miệng Dương Xuyên để lộ một nụ cười đắc ý, vừa há mồm định nói gì, Kỷ Như Huyên đột nhiên giành trước: “Học trưởng, có phải làm như vậy không?” Vừa nói vừa dựa theo động tác Dương Xuyên làm mẫu, đem côn nhị khúc kẹp dưới nách, sau đó nhanh chóng bổ về phía trước, lăng hai vòng, rồi lại vững vàng kẹp vào nách, trở về động tác khởi điểm.

Dương Xuyên kinh ngạc trợn tròn hai mắt. “Cô…… cô biết chơi côn à?”

Kỷ Như Huyên lắc đầu, khuôn mặt hiện vẻ kinh ngạc, giống như người chơi côn nhị khúc vừa rồi không phải là mình.

“‘Tiểu Long Bãi Vĩ’ còn thêm cả ‘Tả Hữu Phùng Nguyên,  nhiều hơn một chiêu so với những gì tôi vừa dạy. Cho nên, cô đừng cố che giấu nữa đi.” Dương Xuyên khẽ nhếch miệng cười.

“Tôi, tôi thật sự không biết sao lại thế……” Kỷ Như Huyên ngây ngốc nhìn côn nhị khúc còn kẹp dưới nách mình. “Cảm giác nắm cây côn trong tay, thực giống như…… giống như thân thể không phải là của mình. Trước kia tôi chưa từng động tới côn nhị khúc, mấy người Ngưu Phương ở cùng phòng KTX với tôi, các cô ấy đều biết mà.”

Nhìn vẻ mặt chân thành của đối phương, Dương Xuyên tin người đẹp này không nói dối, lại nói biết chơi côn nhị khúc chẳng phải chuyện gì mất mặt, cô ấy đâu cần phải giấu diếm? Chỉ là, với kinh nghiệm chơi côn nhị khúc nhiều năm của mình, hắn tin chắc một tay mơ nhất định sẽ không thể đánh trôi chảy mấy động tác vừa rồi, như vậy chỉ còn lại một khả  năng: chính là mỹ nữ trước mặt hắn là một thiên tài chơi côn nhị khúc, cho nên mới học một lần đã biết. Chẳng lẽ sự thật là vậy sao?

(Hết chương)

No comments:

Post a Comment