Lúc mọi người quay lại trường học, đã hơn 8:30pm, không kịp dự tiết tự học buổi tối, vì thế trực tiếp về ký túc xá.
Trương Giai Danh một mình trong phòng, mặc áo ngủ, ôm một cái gối ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm chữ viết trên màn hình laptop đối diện.
“Trương Giai Danh, sao cậu không đi học?”
Trương Giai Danh tháo tai nghe xuống, chào hỏi Ngưu Phương, mỉm cười nói: “Các cậu về rồi à, chơi có vui không?”
“À, cũng được.” Ngưu Phương tỏ vẻ khó hiểu, gãi gãi đầu , quẳng máy cái túi đang cầm trên tay xuống giường, đến bên cạnh Trương Giai Danh.
“Đây là phim... ”2012”?”
Trương Giai Danh gật đầu. “Mình mới dơnload bản cam từ trên mạng bản xuống, không ngờ lại rất rõ, các cậu qua đây mà xem, quay cũng không tồi a!”
“Không cần, tớ còn đang chờ “Avatar“, nghe nói kỹ xảo còn đẹp hơn nhiều so với ”2012”.” Khâu Tố Linh nói xong, cởi áo khoác đi vào buồng vệ sinh tắm rửa, mấy người còn lại vây quanh Trương Giai Danh, hào hứng xem phim. Đến đoạn miêu tả cảnh nước Mỹ bị sóng thần nhấn chìm, Lâm Dĩnh ngạc nhiên thốt lên: “Kỹ xảo tốt thật a, kỹ thuật 3D của Mỹ khiến người ta không thể phân biệt, đâu là thật đâu là giả!”
“Còn phải nói,” Ngưu Phương tiếp tục câu chuyện, “Hơn nữa, người Mỹ có sức tưởng tượng cũng vô cùng phong phú, đạo diễn Trung Quốc khẳng định không thể sáng tạo ra bộ phim hay như vậy!”
“Không phải sức tưởng tượng phong phú, mà là đường lối chính sách. Mấy chuyện này nếu đạo diễn trong nước phản ánh lên phim ảnh, xem chừng đã sớm bị ‘xử đẹp’.” Lưu Hiểu Hiểu bất mãn bĩu môi.
“Vì sao?”
Lưu Hiểu Hiểu “Hừ” một tiếng, nói một câu đầy ý vị: “Bất kể là điện ảnh hay tiểu thuyết, chính phủ Trung Quốc vĩnh viễn sẽ không buông lỏng quản lý a.”
Cảnh phim cuối cùng, giây phút nhân vật tên Jackson - tác giả người Mỹ ngoi đầu lên khỏi mặt nước, mọi người trên thuyền lớn tiếng reo hò, vỗ tay hoan hô, bao gồm cả mấy nữ sinh đang xem phim. Bộ phim kết thúc trong sự kích động, suýt soa tán thưởng.
Mọi người chia nhau đi tắm rửa vệ sinh, sau đó ai nấy đều nằm yên vị trên giường của mình, sôi nổi bàn luận về bộ phim vừa xem, cho đến giờ tắt đèn, cũng chẳng còn gì để nói, liền quay sang bộ phim khác, Trương Giai Danh hỏi mọi người đã xem qua một bộ phim tên “Tiền Thế Hiện Sinh” của điện ảnh Hong Kong chưa.
“Với mình, đây là bộ phim để lại ấn tượng sâu sắc nhất.” Trương Giai Danh đi chân trần đến bên bàn học, liếc mắt nhìn Kỷ Như Huyên, bắt đầu chậm rãi kể lại:
“Nhân vật chính là một đôi tình nhân vô cùng thắm thiết, nhưng vì cô gái xuất thân thấp hèn, cha mẹ chàng trai sống chết cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, cuối cùng còn sai người hại chết cô gái, sau khi chàng trai biết được vô cùng thương tâm, tự sát chết theo. Phần sau tình tiết có chút siêu hiện thực: vì chàng trai không thể quên được cô gái, không chịu uống canh Mạnh Bà chuyển thế, mà lưu lại trên dương gian du đãng, mười mấy năm sau rốt cuộc cũng tìm được cô gái, lúc này đã chuyển thế đầu thai sang kiếp khác. Trải qua nhiều phen hoạn nạn, cuối cùng cô gái cũng nhớ lại chuyện kiếp trước của mình, nhưng lúc này chàng trai chỉ là quỷ hồn, hai người bên nhau một hồi, rốt cuộc cũng không trụ được. Cô gái vì hạnh phúc bản thân, cuối cùng cũng đau khổ rời đi, lấy một người đàn ông trung niên giàu có vẫn theo đuổi mình……”
Trương Giai Danh kết thúc lời kể, trong lúc nhất thời tất cả đều trầm mặc không nói gì, giống như đang chìm đắm trong suy nghĩ, cuối cùng vẫn là tảng băng Bắc Cực - Khâu Tố Linh phá vỡ sự im lặng, dùng giọng nói lạnh lùng vốn có nói: “Ngoại trừ kết cục có điểm khiến người ta bất ngờ, nói thật, câu chuyện này rất bình thường, chẳng có gì mới mẻ.”
Trương Giai Danh không hề tức giận, mà ngại ngùng cười, “Chủ đề đúng là rất bình thường, bất quá cũng do tôi kể ta không thu hút, có rất nhiều tình tiết đặc sắc trong phim không lột tả được hết . Đặc biệt là kết cục, hai người bọn họ không đến được với nhau. Haizz, cô gái kia thật sự quá tàn nhẫn.”
“Nếu tớ là cô ta……” Ngưu Phương nghiêng đầu, vừa nghĩ vừa nói, “Nhất định tớ sẽ không phụ lòng chàng trai kia, cùng lắm thì tự sát lần nữa, hai người cùng nhau kết thành một đôi quỷ phu thê, như vậy chẳng phải rất lãng mạn sao?”
Trương Giai Danh bật cười, lại nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Như Huyên đang ngồi trên giường, cất giọng nhẹ nhàng hỏi: “Nếu thật sự có luân hồi chuyển kiếp, Như Huyên, cậu có muốn gặp lại người yêu kiếp trước không?”
Vấn đề đến quá đột ngột. Kỷ Như Huyên thoáng sửng sốt, trầm mặc không lên tiếng. Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng Lâm Dĩnh kêu sợ hãi: “Á, các cậu mau đến xem, nhanh lên nhanh lên!”
Chạy đến trước đến cửa sổ đầu tiên chính Ngưu Phương - người có lòng hiếu kỳ mạnh nhất, vươn đầu ra ngó theo hướng tay chỉ. Mấy người Lưu Hiểu Hiểu cũng lần lượt vây quanh. Kỷ Như Huyên vốn ở bên trái cửa sổ, nên không cần xuống giường, hơi cúi đầu liền thấy được thứ đã khiến một người không biết sợ là gì như Lâm Dĩnh phải kêu lên sợ hãi - một đốm lửa. Một đốm lửa biết di động, tại nơi xa tối tăm không chút ánh sáng lượn lờ chuyển động. Mà làm nền cho đốm lửa này, là một tòa kiến trúc mơ hồ, không cao lắm, nhưng khẳng định là nhà lầu. Kỷ Như Huyên nhìn kỹ một chút, đại khái khoảng 4-5 tầng gì đó.
“Bên đó là…… là gác chuông!” Trương Giai Danh thốt lên, giọng nói rõ ràng rất khẩn trương.
“Không thể nào a?”
Lâm Dĩnh hít vào một hơi, “Đúng là gác chuông mà. Nhưng…… chẳng lẽ có người ở bên đốt lửa? Đã trễ thế này rồi, là ai nhỉ?”
“Không phải…… là ma chơi đấy chứ?”
Những lời này của Ngưu Phương khiến mọi người ở đây đều giật mình kinh hãi, Lưu Hiểu Hiểu trừng mắt lườm cô một cái: “Trời tối, không được ở đó hồ ngôn loạn ngữ!”
“Các cậu xem, đốm lửa đó lại biến mất rồi!”
Kỷ Như Huyên nghe nói thế liền ngó ra nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng đốm lửa kia đâu, dưới ánh trăng nhàn nhạt, chỉ thấy cái bóng lờ mờ của một toà kiến trúc, đó chính là “Gác chuông tử vong” trong truyền thuyết ư? Trong lòng Kỷ Như Huyên chợt dâng lên dự cảm xấu, cảm thấy như vận mệnh cố tình xui khiến, để các cô nhìn thấy đốm lửa không rõ lai lịch vừa rồi. Đương nhiên sự suy tưởng này không hề có căn cứ. Nhưng rất nhiều chuyện phát sinh, chẳng phải cũng từ tưởng tượng mà ra sao?
Cứ thế, loại tưởng tượng này khiến người trong cuộc như Kỷ Như Huyên cảm thấy vô cùng bất an.
Sau khi tắt đèn không lâu, ngoài trời bắt đầu lác đác mưa, tiếng “lộp độp” nho nhỏ phát ra trên cửa kính, khi nhanh khi chậm, giống như giai điệu một bản nhạc du dương truyền đến bên tai.
Nhưng chưa được một hồi, bản nhạc êm ái ru người ta chìm vào giấc ngủ âm lại biến thành tiếng “Cốc cốc cốc”, Kỷ Như Huyên còn đang mơ màng chợt bừng tỉnh, dụi dụi mắt, nhìn về phía chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng - nơi phát ra thanh âm.
Cô thấy một thiếu nữ diện mạo thanh tú, mái tóc xoăn màu vàng ướt đẫm, đứng bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt gầy gò tái nhợt cơ hồ dí sát lên cửa kính.
“Xin cô hãy mau mở cửa sổ, cho tôi vào trong, tôi sắp bị lạnh cóng rồi……” Cô ta vừa dùng sức đập cửa sổ, vừa nhìn Kỷ Như Huyên khẩn trương năn nỉ, thanh âm dịu dàng.
Sao lại có người bên ngoài?
Kỷ Như Huyên kéo tấm chăn bông trên người qua một bên, vừa định xuống giường mở cửa sổ, đột nhiên một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu, Kỷ Như Huyên bất giác rùng mình, tê liệt ngã xuống giường.
Nơi này chính là... tầng 7!
Ngoài cửa sổ không có ban công, cũng không có bất kỳ thứ gì có thể leo trèo…. Vậy thiếu nữ kia làm cách nào mà đứng đó? Không khí? Không người nào có thể đứng lơ lửng trên không khí a. Cho nên đáp án chỉ có một: cô ta không phải là người……
Có lẽ vì thấy Kỷ Như Huyên nửa ngày vẫn không chịu nhúc nhích, thiếu nữ tóc vàng dùng sức đập cửa sổ thêm lần nữa, trên mặt lộ vẻ mất hết kiên nhẫn cùng phẫn nộ.
“Mau mở cửa sổ ra, để tôi vào! Nhanh lên!”
Kỷ Như Huyên hoảng hốt nhìn vị khách không mời mà đến này, thân thể theo bản năng lui về phía sau, áp sát vách tường lạnh lẽo.
“Cô…… cô là ai?” Rốt cuộc cô cũng lấy đủ dũng khí để lên tiếng, thanh âm nhỏ đến nỗi chính cô cũng không nghe rõ lắm.
Thiếu nữ lại dùng tay đập lên cửa kính, ánh mắt nhìn Kỷ Như Huyên trở nên hung ác. “Cho ngươi thêm một cơ hội,” cô ta dùng ngữ khí lạnh lùng hơn gấp 10 lần so với Khâu Tố Linh, nói: “Để ta vào, ta sẽ không hại ngươi.”
Quả nhiên không phải người lương thiện. Kỷ Như Huyên hít một ngụm khí lạnh, da đầu căng ra, hỏi:
“Rốt cuộc cô là ai, từ đâu tới?”
“Ngươi muốn biết thật sao?” Một nụ cười quỷ dị chợt hiện lên trên khoé môi thiếu nữ.
Kỷ Như Huyên cố gắng kiềm chế trái tim đang đập loạn nhịp của mình, khẽ gật đầu.
“Ta từ gác chuông tới, ta muốn về phòng ngủ của mình.” Thiếu nữ lãnh đạm nói, “Rốt cuộc ngươi có để ta vào hay không?”
Kỷ Như Huyên hít một ngụm khí lạnh, quay đầu đi không trả lời. Đương nhiên cô không dám mở cửa sổ, bằng không chẳng cần nghĩ cũng biết, hậu quả đáng sợ thế nào.
Thiếu nữ thở dài, thân hình đột nhiên mờ dần, rồi biến mất bên ngoài cửa sổ.
“Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nhớ ra ta.” Đây là lời nói cuối cùng của thiếu nữ trước khi tan biến lưu lại. Vong linh xinh đẹp kia đã rời đi, ngoài cửa sổ chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách cùng màn đêm đen kịt, hết thảy đã trở lại bình thường, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Kỷ Như Huyên chậm rãi mở to mắt, không phải bừng tỉnh, mà là thực sự tỉnh lại.
Việc đầu tiên cô làm chính là quay đầu nhìn về phía cửa sổ: ánh trăng sáng tỏ, bóng cây đung đưa theo gió, hết thảy không có gì khác lạ. Quan trọng hơn chính là, trời cũng không mưa. Điều này chứng tỏ, mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều là nằm mơ.
Chẳng lẽ, chỉ là giấc mơ đơn giản vậy thôi sao?
(Hết chương)
No comments:
Post a Comment