Chương 12: DẪN NGƯỜI TỚI GÁC CHUÔNG 4

Chương 12 
DẪN NGƯỜI TỚI GÁC CHUÔNG 4

Thời gian vui vẻ thường qua rất mau, sau khi Kỷ Như Huyên chia tay bạn trai, quay về phòng ký túc xá đã là 2:30pm, vừa lúc phải lên lớp học buổi chiều.

Cửa vừa đẩy ra, người đầu tiên cô thấy chính là Ngưu Phương, đang ngồi trên giường, cố xỏ vào đôi giày cao gót.

“Phương Phương, cậu định mang loại giày này đi học sao?” Kỷ Như Huyên tò mò hỏi.

“Lên lớp cái gì!” Ngưu Phương vẫn nỗ lực xỏ giày, không ngẩng đầu lên, nói: “Vừa rồi lớp trưởng mới qua đây thông báo, phòng học bị cúp điện, lớp buổi chiều được nghỉ rồi. Lát bọn mình đi dạo phố, cậu có đi cùng hay không?”

Lúc này, Kỷ Như Huyên mới nhớ lớp buổi chiều hôm nay chính là “Thực hành tự động hoá”, không có điện đương nhiên đến máy tính cung  không thể dùng, còn nói gì đến “tự động”.

“Thế à, mấy người đi?”

“5 đứa bọn mình đều đi a.” Ngưu Phương chuyển tầm mắt, hướng về phía một chiếc giường trống không, nói “Tiểu Danh cũng muốn đi, nhưng lớp buổi chiều của cô ấy không được nghỉ, nên đành phải đi học.”

Đang nói, Lưu Hiểu Hiểu mặt mũi trang điểm khá đậm bước ra từ buồng vệ sinh, liếc mắt thấy Kỷ Như Huyên, cười đắc ý hỏi: “Thế nào, tớ trang điểm thế này trông có ổn không?”

“ Ổn, có thể quyến rũ không ít nam nhân.”

“Ha ha... thế thì người đầu tiên tớ cua sẽ là Tiểu Lâu nhà cậu!”

20 phút sau, nhóm của Kỷ Như Huyên ngồi trên ghế chờ trạm taxi trước cổng trường, hướng đi vào thành phố. Ban đầu định đi xe buýt, hỏi ra mới biết phải mất hơn 1h30’ mới đến nơi, tính ra, đi taxi đúng là tốn kém nhưng tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Cũng may Lưu Hiểu Hiểu không thiếu tiền, bao mọi người tiền xe ..... Trước giờ cô ấy vẫn thế, dù sao thì cũng là tiền của cha mẹ, không cảm thấy xót ruột.

Thực giống như lời đồn, Thành phố Hứa Do quả nhiên vô cùng phát triển, dọc đường đi nhìn qua cửa xe, cảnh tượng đều là cao ốc - building san sát nối tiếp nhau, cũng không có gì để ngắm, mấy nữ sinh liền cùng nhau nói chuyện phiếm. Sau khi đến trạm nơi, hỏi đường dạo qua vài khu phố shopping, ngoại trừ Kỷ Như Huyên , ai nấy đều đã mua cho mình một hai đồ vừa ý.

Trong lúc tiến vào đại sảnh một khu trung tâm mua sắm, Kỷ Như Huyên vẫn đi sau cùng đội ngũ bỗng dừng chân quay đầu lại, dáo dác nhìn xung quanh. Khâu Tố Linh thấy vậy, liền đi tới vỗ vai cô hỏi.

“Cậu ngơ ngác gì thế, tìm máy bay à?”

“À, không có gì.” Kỷ Như Huyên vuốt lại tóc, xoay người vừa muốn đẩy cửa vào, bị Khâu Tố Linh ngăn lại. “Cậu không cần giả bộ với mình, mình để ý cậu lâu rồi, mỗi lần đi qua chỗ nào, cậu cũng quay đầu lại nhìn, bộ dáng giống như có nhiều tâm sự, đến tột cùng là sao hả, mình muốn nghe nói thật.”

“Kỳ thực……” Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Khâu Tố Linh, Kỷ Như Huyên đành phải nhún vai, nhỏ giọng nói: “Mình cảm thấy như đang bị người ta theo dõi……”

“Không phải chứ?” Khâu Tố Linh trợn tròn mắt, quay ra nhìn đám đông xung quanh, tìm kiếm một vòng, sau đó khẩn trương hạ giọng hỏi: “Kẻ theo dõi cậu……  đâu rồi?”

Kỷ Như Huyên lắc đầu: “Nếu biết ở đâu, mình cũng không cần quay đầu lại nhìn a. Mình cảm giác sau lưng có người nhìn chằm chằm, vào trong Shopping Mall thì không thấy gì nữa, nhưng vừa bước ra ngoài đường, cảm giác này lại tới. Ai vậy ta, thật là kỳ quặc……”

Khâu Tố Linh chu môi: “Thật không thể tin nổi, cậu còn cảm giác được cả mấy chuyện này. Giác quan thứ sáu sao?”

Kỷ Như Huyên vừa định nói mình cũng không rõ lắm, đột nhiên phát hiện, trong đám đông đối diện có một cặp mắt khả nghi..... hoặc có thể nói ánh mắt này toát ra vẻ khả nghi. Ngay lập tức, trong lòng cảm thấy kinh hãi.

“Hai cậu đứng ngoài thì thầm cái gì đấy, mau vào a!” Ngưu Phương đẩy cửa bất mãn kêu lên. Khâu Tố Linh vươn tay kéo Kỷ Như Huyên đi, “Vào thôi, đừng nghĩ lung tung nữa.”

Mấy người đi loanh quanh đến chập tối, hứng thú cũng cạn hết, Lưu Hiểu Hiểu đề nghị dẫn mọi người đi ăn cơm, ăn xong bắt taxi quay về trường. Đại đa số đều tán đồng, Kỷ Như Huyên đành phải theo các cô đi vào một nhà hàng hải sản có tiếng, cũng giống như mấy lần trước, vừa bước vào cửa, trong lòng Kỷ Như Huyên lập tức cảm thấy vô cùng quen thuộc. Bất luận là cách bày trí trong tiệm, hay ông lão gầy chỉ còn có da bọc xương ngồi sau quầy... hết thảy với cô đều như quen thuộc mà lại xa lạ..... Thế nhưng, đang lúc Kỷ Như Huyên muốn suy nghĩ sâu hơn, bất giác đầu đau nhói, vội vàng đưa tay day day huyệt Thái Dương, theo mấy bạn vào phòng ăn.

Cảm giác phải mang bộ mặt tươi cười giả tạo thực không thoải mái, nhưng vì không muốn mọi người phát hiện mình có tâm sự, Kỷ Như Huyên không thể không nguỵ trang như vậy. Cũng may dạo chơi cả buổi, giờ phút này ai cũng đều đói bụng, đồ ăn mới vừa lên bàn, cả đám liền ăn ngấu nghiến, chưa đầy hai mươi phút đã giải quyết sạch sẽ, đến hộp giấy ăn trên bàn cũng bị giành nhau hết trơn, Kỷ Như Huyên chậm tay đành phải đi theo Lưu Hiểu Hiểu tới quầy thanh toán, xin ít giấy.

Ông lão vừa vào cửa đã để ý, giờ phút này đang ngồi sau quầy, tại một góc khuất không ảnh hưởng đến công việc của mọi người, vẻ mặt có chút ngây dại nhìn vào hư không.

Lúc Kỷ Như Huyên đi gần đến quầy, ông lão đột nhiên mở to hai mắt, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, miệng lẩm bẩm: “Nha đầu, sao lâu rồi không thấy tới?”

“ Hả?” Kỷ Như Huyên há hốc miệng.

“Đã lâu rồi không tới, tôi vẫn còn nhận ra cô, nhận ra cô……” Ông lão vừa gật gù, vừa nhẹ giọng thì thầm. 

Đương lúc Kỷ Như Huyên còn đang hết sức kinh ngạc, phụ nữ trung niên đang tính tiền với Lưu Hiểu Hiểu - xem chừng là bà chủ - nói chen vào một câu: “Nha đầu, cô đừng nghe ông nói bậy, ông cao tuổi rồi nên hay bị lẫn.”

Kỷ Như Huyên “À” một tiếng: “Sao lại để ông ngồi đây? Không cản chở cô buôn bán sao?”

“Cũng chẳng còn cách nào a.” Bà chủ ngượng ngùng cười cười, “Trong tiệm khách khứa đông quá, không có thời gian chiếu cố ông ấy, mướn người trông nom lại sợ hầu hạ không tốt, tuy ông có chút si ngốc, nhưng cũng không làm loạn, đành phải để ông ngồi ở đây, nhìn người qua kẻ lại trong tiệm cho đỡ buồn cũng dễ bề chăm sóc.”

“Đúng vậy, người già thường rất sợ ở một mình.” Kỷ Như Huyên thuận miệng nói, cầm giấy ăn, chờ Lưu Hiểu Hiểu trả tiền xong, hai người cùng rời khỏi quầy.

“Đi thong thả a……” Ông lão đột nhiên nói ra một câu như vậy, Kỷ Như Huyên nhìn ông lão cười, vẫy vẫy tay chào, đi ra ngoài cửa tiệm.

Cứ tưởng chuyện này đã qua rồi, nhưng trên đường quay lại trường học, Kỷ Như Huyên càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái: Lúc mình với Lưu Hiểu Hiểu tới quầy, bên cạnh còn có khách một bàn khác chờ tính tiền, nhưng sao ông lão bị mắc chứng si ngốc đó lại chỉ chào hỏi với mình? 

Cẩn thận ngẫm lại lời ông ấy nói, hoàn toàn giống như lời nói của người quen lâu ngày mới gặp mặt, cứ như mình là khách quen của cửa tiệm bận rộn đó. Tuy nhiên, Kỷ Như Huyên có thể khẳng định chắc chắn: đây là lần đầu tiên mình đến ăn ở tiệm cơm này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông lão kỳ quái đó..... chẳng lẽ, ông lão đã nhận nhầm người? 

Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Như Huyên cảm thấy đây là lời giải thích hợp lý nhất. Mặc dù lúc mới vào tiệm mình có một cảm giác vô cùng quen thuộc, như đã từng đến đây nhiều lần, nhưng gần đây mấy tình huống thế này vẫn luôn xảy ra, tạm thời gác qua một bên vậy.

Bất chợt, Kỷ Như Huyên nhớ lại lời Tưởng Tiểu Lâu nói với mình hồi chiều: Nam nhân kia lần đầu tiên gọi điện thoại đã dặn mình đừng tới Giáo khu phía Nam, sau đó có lẽ biết mình đã tới đây, liền nhắc nhở mình phải cẩn thận. Đến tột cùng là cẩn thận cái gì? Chẳng lẽ là…… Kỷ Như Huyên đột nhiên có một suy nghĩ: Nam nhân thần bí kia tên là Tiểu Tâm (cẩn thận), phải chăng anh ta có liên quan tới việc mình thường xuyên nảy sinh “ảo giác quen thuộc”? Nếu đúng vậy, phía sau chuyện này nhất định ẩn giấu một bí mật nào đó mình không biết, muốn tìm ra chân tướng, trước mắt biện pháp duy nhất chính là tìm được nam nhân thần bí kia, hỏi anh ta cho rõ ràng. Đáng tiếc, di động của Tiểu Lâu không hiển thị số máy. Có lẽ, anh ta  không muốn để mình tìm được, nên mới cố ý giấu kín như vậy.

Nghĩ đến đây, Kỷ Như Huyên cảm thấy mình giống như rớt vào một hắc động, bốn phía đều mờ mịt bí ẩn, không nhìn thấy gì. Nhưng đồng thời cô cũng hiểu rõ, với tình huống trước mắt, chỉ có thể đi một bước tính một bước, đồng thời dựa theo lời nhắc nhở của nam nhân thần bí kia: Chuyện gì cũng phải cẩn thận.

“Chuyện gì cũng phải cẩn thận.” Mấy chữ này nói thì dễ, nhưng thực tế lại là một việc khác... nếu vận mệnh nhất định bắt mình gặp chuyện không hay, bất luận mình cẩn thận thế nào, kết quả vẫn không thể trốn thoát.

Kỷ Như Huyên  bỗng nhiên nhớ tới tới một câu thành ngữ đã được nghe từ bậc tiền bối:

 “Diêm Vương bảo ngươi canh ba chết, sẽ không giữ đến canh năm.” 

Những lời này, dùng để hình dung hoàn cảnh trước mắt của mình, xem ra không hợp lắm. Kỷ Như Huyên lắc lắc đầu, thực sự muốn gạt bỏ tất cả ra khỏi tâm trí, ngả người vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Ngoài kia, màn đêm đen kịt.


(Hết chương)

No comments:

Post a Comment