Chương 11: DẪN NGƯỜI TỚI GÁC CHUÔNG 3

“Anh nói coi, thế giới này thật sự có quỷ hay không?”

Sau giờ cơm trưa, trong lúc đi dạo cùng Tưởng Tiểu Lâu quanh sân thể dục, Kỷ Như Huyên kể lại chuyện lạ xảy ra hai đêm liền trong phòng ký túc xá của mình, cuối cùng bâng quơ hỏi một câu như thế.

“Em chắc mình không nghe lầm đấy chứ? Đúng là tiếng nữ nhân khóc sao?”

“Khẳng định không sai, hơn nữa cũng không chỉ mình em nghe được, thật…… thật là đáng sợ.” Kỷ Như Huyên giống như muốn gạt hết tất cả ra khỏi tâm trí, dùng sức lắc đầu lia lịa.

“Khả năng duy nhất chính là ai đó bị nhốt trong phòng vệ sinh, bất quá ..... xem ra cũng không được hợp lý cho lắm a.” Tưởng Tiểu Lâu  cúi đầu suy tư, một lát sau, đột nhiên mở to mắt nhìn về phía Kỷ Như Huyên “Hay là có người giả thần giả quỷ? Đêm nay nếu lại nghe được thanh âm đó, em cứ đi thẳng tới buồng vệ sinh nhìn kỹ xem sao, đây cách đơn giản nhất!”

“Anh tha cho em đi,” Kỷ Như Huyên liên tục xua tay, “Chuyện khủng bố như vậy, em không dám đâu. Vạn nhất vào đó nhìn thấy…… haizzz, anh hiểu ý em mà... Đến lúc đó không lập tức bị hù chết mới lạ!”

Tưởng Tiểu Lâu có chút buồn cười, “Hừ” một tiếng: “Sao em mê tín vậy chứ? Trên đời này lấy đâu ra quỷ, em thấy qua rồi sao?”

“Chưa thấy qua, nhưng cũng không thể chứng minh là không có nha.”

“Chưa thấy qua sao dám nói là có?” Tưởng Tiểu Lâu phản bác “Rất nhiều chuyện ma quỷ được lan truyền cũng chính vì như vậy, gặp phải tình huống thế này , trước tiên phải điều tra cho rõ ràng, đừng động một tí lại liên tưởng tới mấy chuyện thần thần quái quái.”

“Anh……” Kỷ Như Huyên tức giận dậm chân một cái, vốn định mắng hắn vài câu, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phía đối diện là khu nhà màu xám ngập chìm trong cỏ hoang, thoáng chút sửng sốt, duỗi tay chỉ vào khu nhà đó nói, “Được... được, em thừa nhận mình mê tín. Anh không mê tín, vậy anh có dám một mình vào trong khu nhà hoang kia lượn một vòng vào ban đêm hay không?”

Tưởng Tiểu Lâu mở to hai mắt nhìn về phía khu nhà: “Đó là nơi nào?”

“Gác Chuông Tử Vong.” Kỷ Như Huyên đắc ý nói. “Đã bỏ hoang rất nhiều năm, nghe nói bên trong thường xuyên có quỷ xuất hiện, chẳng phải anh không tin có quỷ sao? Có dám vào đó không?”

Tưởng Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng, “Có gì mà không dám. Đừng nói vào đó một chuyến, ngủ lại bên trong cả đêm cũng được a.”

“Thôi đi, đừng có ở đó khoác lác, anh đi rồi hẵng nói.”

“Việc gì anh phải đi a? Nhàm chán muốn chết.” Tưởng Tiểu Lâu  nói xong cất bước đi về phía trước.

“Anh nhát gan, qua đó làm gì!”

“Mệt rồi, phía trước có một thảm cỏ, ngồi nghỉ một lát, có vấn đề gì không?”

Kỷ Như Huyên hướng bóng dáng hắn thè lưỡi, vội bước nhanh đuổi theo.

Ngoại trừ vài đôi tình nhân hay chui vào trong bụi cỏ nói chuyện yêu đương, sân thể dục sau giờ ngọ (12h trưa) cũng chẳng có được mấy người, rốt cuộc vườn trường Giáo khu phía Nam rộng lớn như vậy, sân thể dục không phải là nơi duy nhất có thể nghỉ ngơi. Hai người vô tình đi đến một thảm cỏ, xung quanh không một bóng người, Tưởng Tiểu Lâu  ngồi xuống, tiện đà nằm luôn ra đó.

“Anh cứ vậy mà nằm xuống, không sợ bị dính bẩn à!” Kỷ Như Huyên thốt lên, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Lúc còn nhỏ vẫn thường nằm thế này trên cánh đồng, không có việc gì đâu.” Tưởng Tiểu Lâu đưa hai tay lên gối đầu, hướng mặt qua chỗ bạn gái, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc lâu, dường như muốn nói gì đó.

“Huyên Huyên, có chuyện này anh thấy phải nói cho em biết.”

 Kỷ Như Huyên sửng sốt: “Gì vậy?”

“Là thế này……” Tưởng Tiểu Lâu ngập ngừng một chút, bắt đầu chậm rãi kể lại: “Anh nhớ trước khi chuyển trường, hôm đó lúc anh ở nhà, nửa đêm đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ, là giọng một nam nhân, hắn chỉ nói với anh đúng một câu, muốn anh chuyển lời cho em..... ngàn vạn lần không được chuyển tới Giáo khu phía Nam, sao đó liền cúp máy.”

“Á?” Kỷ Như Huyên tròn mắt kinh ngạc, miệng lẩm bẩm: “Có ý gì đây?”

Tưởng Tiểu Lâu chu miệng: “Anh biết đâu, chỉ có một câu không đầu không đuôi vậy thôi.”

Sao có việc lạ thế chứ? Kỷ Như Huyên có chút không thể tin được, trầm ngâm một hồi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Số điện thoại bao nhiêu? Là di động sao?”

“Cái này... nói đến càng kỳ quái hơn, không hiển thị số.” Tưởng Tiểu Lâu ngồi dậy, nhìn cô, lại bổ sung một câu: “Nói rõ hơn thì..... di động của anh đã hiện lên 5 chữ ”Số Máy Không Tồn Tại.”

“Số máy không tồn tại……” Kỷ Như Huyên thầm lặp lại một lần, đột nhiên giống như có một luồng điện xẹt qua.... nghe nói, điện thoại gọi tới lúc nửa đêm không hiển thị số máy....... chính là đến từ  Địa Ngục!

“Em lại nghĩ lung tung gì thế?” Tưởng Tiểu Lâu cứ như thần toán, nói trúng tâm tư của cô, nhún vai nói, “Kỳ thực nếu đối phương không muốn em thấy số điện thoại của hắn, có thể gọi qua internet. Cái này cũng không quan trọng, em không cần nghĩ nhiều. Cái anh lo chính là em hay suy nghĩ vớ vẩn, nên mới không nói chuyện này cho em biết.”

“Giờ thì sao?”

Tưởng Tiểu Lâu  lắc đầu. “Đêm qua, hắn lại gọi điện thoại cho anh. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, thấy cần phải nói với em một tiếng.”

Nghe xong lời này, miệng Kỷ Như Huyên cơ hồ há thành hình chữ O..... “Hắn lại nói gì với anh?”

“Hắn bảo anh phải bảo vệ em cho tốt, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm... Còn nói... có tiểu quỷ bám theo em.”

“Hả!!!” Kỷ Như Huyên theo bản năng thò tay quờ quạng phía sau. “Có ý gì a!” Giọng cô run rẩy nói.

“Không cần lo lắng quá...” Tưởng Tiểu Lâu đưa tay nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi của cô, thanh âm trước sau như một, bình tĩnh nói: “Anh thấy đây chỉ là lời nhắc nhở, có lẽ ai đó sẽ gây bất lợi với em. Nhưng cũng có thể…… chỉ là trò đùa mà thôi.”

Chỉ là trò đùa sao? Kỷ Như Huyên nghĩ thầm, nhất định là muốn an ủi mình, nếu Tưởng Tiểu Lâu thực sự nghĩ như vậy, căn bản sẽ thẳng thắn nói với mình chuyện này từ lâu rồi. Quả nhiên, sau đó Tưởng Tiểu Lâu lại bổ sung một câu: “Nhưng dù sao, em vẫn nên cẩn thận một chút.”

Kỷ Như Huyên gật đầu. “Nhưng em thực không nghĩ ra, vì sao người kia không trực tiếp gọi điện thoại cho em?”

“Không biết nữa...” Tưởng Tiểu Lâu  nhún vai. Trong đầu lại hiện lên tình huống tiếp điện thoại tối hôm qua, lúc ấy, nam nhân kia còn nói mấy câu nữa, hé lộ một số manh mối, nhưng vì thông tin quá phức tạp, trăm triệu lần không thể nói rõ với bạn gái. Nếu không, hậu quả có lẽ sẽ còn đáng sợ hơn so với sự tưởng tượng của hắn.

Ánh mắt Tưởng Tiểu Lâu thoáng nhìn về phía khu nhà màu xám cũ nát, âm thầm hít một ngụm khí lạnh.


(Hết chương)

1 comment: