“Chào mọi người, vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
Một nữ sinh tóc ngắn rất hợp mốt vẫy vẫy tay cười, sau đó hai tay chống nạnh, bày ra một tư thế thực ngổ ngáo. Ba nữ sinh khác bất ngờ tiến lên đứng ngang hàng với cô ta. Ngoại trừ kiểu tóc bất đồng, cả 4 nữ sinh đều ăn mặc cùng một kiểu, bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, giầy trắng; đáng chú ý nhất chính là trên cổ mỗi người đều treo một vật kim loại sáng loáng..... là côn nhị khúc?
Ngưu Phương lấy lại bình tĩnh, sau khi xác định mình quả thực không nhìn lầm, dùng cánh tay thọc thọc vào người Lâm Dĩnh, kinh hãi nói: “Có phải tới thu phí bảo kê không đấy?”
Lâm Dĩnh lắc đầu, cô cũng không rõ rốt cuộc đám người này quá nửa đêm còn xông vào phòng ngủ của người khác làm gì.
“Thật ngại quá, muộn như vậy vẫn còn tới quấy rầy các người.” Nữ sinh tóc ngắn mở miệng, ánh mắt lướt qua mặt mấy nữ sinh trong phòng một lượt, tay phải tháo cây côn nhị khúc từ trên cổ xuống, tự nhiên như không, cũng thực tiêu sái mà xoạc chân hình chữ “Bát - 八”, lúc này mới sang sảng nói, “Chúng tôi là thành viên Hội Côn Nhị Khúc của trường, nghe nói các người mới chuyển trường qua đây, cho nên đến tuyên truyền một chút, nói thẳng ra là muốn các người gia nhập hội. Không biết có cô bạn nào hứng thú với côn nhị khúc hay không a?”
Ngưu Phương liếc mắt nhìn, từ vị trí của cô có thể trông thấy mấy người bạn cùng phòng (mọi người ai nấy đều nằm trên giường của mình), phát hiện ngoại trừ Khâu Tố Linh vẫn giữ bộ dáng lạnh như băng, những người còn lại đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Con gái…… Cũng thích chơi mấy thứ như côn nhị khúc sao…… để đi đánh người à?” Lâm Dĩnh là người đầu tiên lên tiếng thắc mắc, chỉ có điều thanh âm có chút run rẩy, giống như đang lo đối phương nổi giận sẽ dùng côn nhị khúc đập vào đầu mình.
“Quả thực đã làm các người giật mình phải không?” Nữ sinh tóc ngắn khẽ mỉm cười, tiếp tục giải thích...
“Côn nhị khúc đích thực có thể đánh người, bất quá chỉ mấy người luyện võ thuật mới dùng côn đánh nhau, hội của chúng tôi là ‘Múa côn biểu diễn’, kết hợp các động tác Tae Kwon Do, tạo thành một phương thức vận động, rèn luyện thể hình, quan trọng nhất chính là có thể tự bảo vệ mình, các người trông mấy cô bạn cạnh tôi đây, dáng người cũng không tồi phải không?”
Cô ta vừa nói thế, ba “Người mẫu” bất đắc dĩ đều lộ vẻ ngượng ngùng, so với người đang nói kia, da mặt bọn họ tương đối mỏng. Có lẽ là bị bất ngờ kéo tới đây, Kỷ Như Huyên nhìn các cô thầm thở dài, thật là đáng thương.
“Cô nói rất đúng, nữ nhân quan trọng nhất chính là dáng người.” Lưu Hiểu Hiểu dõng dạc nói, “Bất quá các người đến chậm một bước rồi... chiều nay, chúng tôi vừa đăng ký tham gia học nhảy xã giao ở Hội Khiêu Vũ, thật ngại quá.” Cô vừa nói vừa đưa tay chỉ vào cô bạn đang nằm trên giường. Khâu Tố Linh ngẩng đầu nhìn nữ sinh tóc ngắn khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết đang đọc dở. Thoạt nhìn cứ tưởng cô đang chăm chỉ học tập, như thể trên tay cô không phải tiểu thuyết của Quách Kính Minh mà là sách giáo khoa.
“Không thành vấn đề, vậy bốn người có hứng thú gia nhập đội tập thể hình của chúng tôi không?”
“À…… để suy nghĩ chút đã,” Trương Giai Danh chần chừ đáp, sau đó ánh mắt chuyển qua mấy người Ngưu Phương. “Các cậu nghĩ sao? Nếu các cậu tham gia, mình cũng tham gia.”
“Cho hỏi, Hội của các người đều là nữ sinh sao?” Ngưu Phương đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên không phải, còn có rất nhiều soái ca a. Mấy người có biết Dương Xuyên không? Đệ nhất tài tử học viện phía Nam, chính là người phụ trách kiêm huấn luyện viên của hội chúng tôi.”
“A, tôi biết anh ta!” Hai mắt Ngưu Phương lập tức tỏa sáng, “Thực không ngờ a, nghe nói anh ta rất đẹp trai đúng không? Tôi muốn tham gia, có thể ghi danh bây giờ không?”
“Đúng là đồ mê trai!” Khâu Tố Linh liếc mắt thoáng nhìn, tỏ vẻ khinh bỉ. Ngưu Phương đúng là không biết xấu hổ, còn cười ha ha: “Chẳng phải ai cũng thích cái đẹp sao, phải không người đẹp?”
“Nói không sai.” Nữ sinh tóc ngắn rút từ trong túi ra một quyển sổ tay, hỏi tên họ Ngưu Phương, ghi chép cẩn thận. Tiếp theo Trương Giai Danh cũng đăng ký. Nữ sinh tóc ngắn lại dùng ngôn ngữ mang tính kích động hỏi những người còn lại một lần nữa, Ngưu Phương liền năn nỉ Lâm Dĩnh gia nhập, mà Lâm Dĩnh thì kéo theo Kỷ Như Huyên, cuối cùng hai người đều miễn cưỡng ghi danh. Tuy nhiên, Kỷ Như Huyên đăng ký tham gia, không phải vì muốn tập thể hình, dáng người hiện tại của cô đã đủ tự tin lắm rồi, đương nhiên càng không phải vì ham ngắm soái ca như Ngưu Phương, mà ngay từ đầu khi nhìn thấy cây côn nhị khúc trên cổ nữ sinh tóc ngắn, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác phấn khích không thể giải thích, nói chuẩn xác một chút, cô rất muốn xông lên chộp lấy vật bằng sắt đó, thậm chí còn muốn múa may loạn xạ. Cảm giác đó là thế nào đây? Sao cô lại cảm thấy vô cùng quen thuộc, chẳng xa lạ chút nào.
Ghi chép xong tên họ mấy người, nữ sinh tóc ngắn lại nói họ biết thời gian hoạt động của hội: vào T2-4-6 hàng tuần, 3h chiều, tại sân vận động phía Nam, ngày thường rảnh rỗi đương nhiên có thể tới đó luyện tập, vị trí sân cố định bất biến. Nói xong một lèo, vẻ mặt cô ta đầy thoả mãn, dẫn theo mấy “Người mẫu” rời đi.
Kỷ Như Huyên buộc bản thân mình phải tĩnh tâm, lôi cuốn sách mới mượn từ thư viện hồi trưa ra, chui vào trong chăn đọc. Bên tai tràn ngập tiếng bàn tán sôi nổi của đám người Ngưu Phương với Lâm Dĩnh về Hội Múa Côn Nhị Khúc, nói chính xác hơn, thì là bàn tán về anh chàng Dương Xuyên - soái ca trong truyền thuyết, một mình Ngưu Phương thao thao bất tuyệt, những người còn lại đều lắng nghe, hay ít nhất là giả bộ lắng nghe.
10:30 pm tắt đèn. Lúc này Ngưu Phương đã sớm chìm vào giấc ngủ, lỗ mũi thỉnh thoảng lại phát ra tiếng “khừ khừ”, nói một câu không khách khí, quả thực giống như heo ngủ. Những người còn lại có lẽ chưa ngủ, nhưng đều trầm mặc không nói gì, căn phòng trở nên yên tĩnh. Kỷ Như Huyên nằm trên giường của mình, trằn trọc không sao ngủ được.
Cô vẫn luôn suy nghĩ về cảnh tượng kỳ quái trong mơ tối hôm qua. Khu nhà đó giống y hệt khu dạy học, đến khẩu hiệu treo trên tường cũng giống nhau, đây, chẳng lẽ chỉ là sự trùng hợp?
Vấn đề này cứ quanh quẩn trong đầu Kỷ Như Huyên cả ngày hôm nay, do ban ngày có quá nhiều việc phải làm, nên không cảm thấy gì, lúc này đêm khuya tĩnh lặng, nghi vấn không có lời giải đáp này liền ập tới, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ tư duy Kỷ Như Huyên, càng nghĩ cô càng cảm thấy sợ hãi, nhịn không được mà toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, trước mắt chợt hiện lên cảnh tượng đã nhìn thấy trong mơ, cảm giác vô cùng chân thật, rốt cuộc lại nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia, toàn thân run rẩy. Đúng lúc này, từ bên dưới truyền đến một tiếng gọi nhẹ nhàng:
“Kỷ Như Huyên ……”
(Hết chương)
No comments:
Post a Comment