Chương 8: NGƯỜI NHẬP HỘI THẦN BÍ 7

Trường học quy định, tiết tự học đầu tiên buổi sáng là 7h20, đám người Kỷ Như Huyên đến 7h15 mới hỏi được vị trí giảng đường ở campus mới, bởi chuyển quá nhiều sinh viên tới cùng một lúc, người nhiều tất loạn, sắp xếp phòng học có chút lộn xộn cũng là điều dễ hiểu.

Mấy người vội vã chạy về phía khu giảng đường mới, cuối cùng 7h18 mới vào đến đại sảnh lầu 1 - trong khi mục tiêu của các cô là phòng học trên lầu 4.

Trong thời khắc gấp gáp này, người chạy dẫn đầu là Kỷ Như Huyên đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn vách tường được sơn trắng tinh phía chính diện đại sảnh. Trên tường có treo một tấm biển kim loại khá lớn, nền màu trắng trơn, chỉ viết tám chữ Hán màu đen: 

“Nghiêm túc học tập, khắc khổ rèn luyện.”

Kỷ Như Huyên có chút ngây người, đầu đau như búa bổ.

“Huyên Huyên, làm sao thế?” Lưu Hiểu Hiểu lớn tiếng hỏi, bước chân vẫn không ngừng, lập tức chạy về phía chiếc cầu thang xoắn ốc bên trái đại sảnh.

Kỷ Như Huyên lắc đầu, vừa muốn nói chuyện, một cánh tay đã bị Ngưu Phương dùng sức túm chặt. “Đừng có ngây ra đó nữa, mau lên lầu thôi, bằng không vào muộn bây giờ!”

Bị cô bạn lôi kéo, rốt cuộc Kỷ Như Huyên cũng cất bước, theo mọi người chạy một mạch lên tận lầu 4, cuối cùng dừng lại trước một phòng học lớn đang mở rộng cửa, nhìn vào bên trong, hầu như đã chật kín chỗ.

“Các cô các cậu, là sinh viên khoa Luật sao?” Một nữ giáo viên đeo kính đen từ bục giảng đi tới, khuôn mặt lạnh tanh không chút biểu tình.

“Vâng, đúng vậy.” Lưu Hiểu Hiểu vừa lau mồ hôi vừa giải thích, “Vì phải mất thời gian tìm phòng học, cho nên……”

“Vậy sao không dậy sớm hơn một chút?”

“À…… Đã dậy từ rất sớm rồi ạ, không ngờ vẫn tới chậm.”

“Đây không phải lý do, nếu các cô các cậu biết phải tìm phòng học, thì nên dậy sớm hơn nữa.” Nữ giáo viên cất giọng nghiêm khắc giáo huấn. Sau đó, giống như muốn ghi nhớ bộ dáng mấy người, lướt mắt nhìn một vòng, lúc này mới gật đầu: “Vào đi. Trên bàn giáo viên có sổ điểm danh, tự mình viết tên vào đó, phía sau ghi hai chữ ‘đến muộn’.”

“Chết tiệt!” Lưu Hiểu Hiểu thầm mắng trong lòng, xem ra nữ giáo viên này không dễ đối phó, từ nay về sau nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không để lọt vào tay bà ta.

Theo lệnh của giáo viên, mấy người đi tới trước bục giảng, lần lượt viết họ tên vào sổ điểm danh mở sẵn trên bàn. Kỷ Như Huyên là người cuối cùng, lúc đến phiên cô, trong tay cầm cây bút Lâm Dĩnh đưa, có vẻ chần chừ không chịu nhúc nhích.

“Huyên Huyên, đến cậu kìa!” Lâm Dĩnh âm thầm giật góc áo của cô, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Hả...” Kỷ Như Huyên như vừa tỉnh mộng, chần chừ vài giây, cúi người viết tên lên sổ điểm danh. Không ngờ vừa mới viết xong, cuốn sổ đã bị nữ giáo viên cầm xem.

“Kỷ Như Huyên ……” Nữ giáo viên chậm rãi đọc lại tên cô, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt cô. “Cô là……” đột nhiên môi mím chặt, chân mày cau lại.

“Trước kia cô từng học lớp của tôi phải không?”

Kỷ Như Huyên lắc đầu. “Chắc không đâu, em cũng giống như bọn họ, mới chuyển từ Đông Học Viện tới đây.”

Nữ giáo viên mang theo vẻ hồ nghi, gật gật đầu.

Thư viện của Nam Học Viện cách khu ký túc xá nữ sinh không xa, là một khu nhà ba tầng, kiến trúc mang phong cách Âu Châu, đặc biệt phía trên còn có chóp nhọn giống như mũi kim đồng hồ, khiến toàn bộ thư viện trông giống như một toà lâu đài Âu Châu thế kỷ 18. Chỉ tiếc rằng tường ngoài không phải được xây từ đá xám mang phong cách cổ điển, mà dán đầy gạch mosaic màu trắng, tương tự như rất nhiều toà Office Building của chính quyền địa phương, chỉ bắt chước được vỏ bọc tráng lệ bên ngoài, nhưng bên trong thì thua xa.

12h30, sau khi ăn trưa xong, Kỷ Như Huyên đúng hẹn có mặt trước thư viện, nhìn quanh khắp nơi, không thấy người muốn tìm, liền rút di động ra, gửi cho người kia một tin nhắn, nội dung chỉ có hai chữ: “Nhanh lên”. Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt vô tình nhìn về phía sân thể dục đối diện.

Cách chỗ cô đứng không xa chính là sân bóng rổ của trường, có lẽ đang là giờ nghỉ trưa, rất nhiều nam sinh mặc áo phông quần đùi ở đó chơi bóng rổ.... trông thì có vẻ tận sức, nhưng trình độ đám người đó thật sự không thể coi là chơi bóng rổ. Kỷ Như Huyên chợt thở dài cảm khái, lại hướng ánh mắt ra xa hơn là sân tennis. Bên đó tập trung rất nhiều sinh viên, giống như đang chơi trò chơi, cả đám người chạy tới chạy lui không biết mệt mỏi, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười sảng khoái.

Kỷ Như Huyên cảm thấy khá tò mò nên ngây người nhìn một lúc, đột nhiên nụ cười cứng lại, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt về phía trước.

Đúng lúc này, một nam sinh dáng người mảnh khảnh theo lối đi nhỏ phía sau thư viện chậm rãi bước tới, vươn tay vỗ vỗ bả vai Kỷ Như Huyên: “Đang nhập thần...nhìn cái gì thế?”

“Hả...” Kỷ Như Huyên thu hồi ánh mắt, chân mày đang nhíu lại ngay sau đó giãn ra, giọng có chút hờn dỗi, nói “Hình như ai đó đến muộn a...”

“Vốn không đến trễ, nhưng vừa tới cửa đột nhiên muốn đi WC……” Nam sinh khẽ mỉm cười.

“Thế hả, vào thôi!” Kỷ Như Huyên xoay người, mở cửa thư viện.

“Thẻ mượn sách của chúng ta có thể dùng được sao?”

“Em nghe giáo viên nói không thành vấn đề, vì chúng ta chỉ ở tạm thời, hơn nữa nhân số quá đông, nếu làm đủ giấy tờ thủ tục sẽ rất phiền phức, cho nên bảo chúng ta cứ dùng thẻ của trường cũ.”

Kỷ Như Huyên nói không sai, khi vào thư viện, dì phụ trách thư viện nhìn thấy thẻ mượn sách trong tay bọn họ, chỉ hơi nhíu mày, không nói gì hết. Xem ra trong số những sinh viên mới chuyển từ Đông Học Viện tới, Kỷ Như Huyên không phải người đầu tiên tới đây mượn sách.

Đang giờ nghỉ trưa, sinh viên đến mượn sách không ít, quá phân nửa đều tập trung ở kệ sách gắn biển “Tiểu thuyết ngôn tình”, trên cơ bản đều là nữ sinh. Lúc Kỷ Như Huyên đi lướt qua, nghe được mấy nữ sinh hỏi nhân viên thư viện, quyển “Thời đại“ còn hay không. Nhân viên trả lời cả năm quyển đều đã cho mượn, lập tức tiếng thở dài vang lên, sau đó số người vơi đi một nửa.

“Tiểu Lâu, giúp em tìm xem khu ‘Văn học nước ngoài’ ở đâu...”

Tưởng Tiểu Lâu “ừ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, một lát sau chỉ qua một hướng nói: “Ở bên kia.” Hai người liền bước nhanh qua đó. So với không khí ồn ào náo nhiệt ở khu “Tiểu thuyết ngôn tình”, khu “Văn học nước ngoài” bên này vắng vẻ hơn nhiều, chỉ có mấy nữ sinh bộ dáng mọt sách, kẻ đứng người ngồi, ôm tiểu thuyết yên lặng chăm chú đọc.

Kỷ Như Huyên không để ý mấy người này, lập tức đi đến trước kệ sách, thích thú tìm kiếm, Tưởng Tiểu Lâu giống như vệ sĩ đứng sau lưng cô, tuy nhiên hai mắt luôn nhìn về phía một nữ sinh ngồi đọc sách dưới đất gần đó. Có lẽ cô ta đã phát hiện có ánh mắt không rõ lai lịch đang chăm chú nhìn mình, nên lập tức đứng dậy, ôm cuốn tiểu thuyết thật dày, đi về phía quầy mượn sách. Lúc đi ngang qua chỗ Kỷ Như Huyên, lơ đãng lướt nhìn mặt cô một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên, tiến tới túm ống tay áo của cô. “Kỷ Như Huyên, là cậu à!”

Kỷ Như Huyên quay đầu nhìn lại, thì ra là nữ sinh mới chuyển vào ở cùng phòng ký túc xá với mình hôm qua, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tên cô ta là Trương Giai Danh.

“Trùng hợp quá đi, cậu cũng tới đây mượn sách à?”

“Đúng vậy.” Trương Giai Danh nheo mắt, nhìn cuốn sách trên tay Kỷ Như Huyên, thấy mặt bìa có ghi “Nảy sinh”, khẽ giọng thốt lên kinh ngạc: “Không ngờ cậu cũng mượn xem quyển sách này. Xem chừng toàn trường không tìm thấy người thứ ba đâu...”

“Thật sao...” Kỷ Như Huyên lật xem ký lục dán trên bìa sách, thấy hoàn toàn là giấy trắng, chứng tỏ quyển sách này từ khi nhập vào thư viện vẫn chưa có người mượn qua.

“Là tác phẩm tiêu biểu, sách hay như vậy mà... đáng tiếc.”

Trương Giai Danh gật đầu, “Mình đã xem qua, đích thực rất xuất sắc.”

“Ha ha, tri âm a. Trong tay cậu là sách gì thế?”

“À...” Trương Giai Danh chìa phần bìa cuốn sách ra, chỉ thấy mặt trên viết ba chữ “Thời thơ ấu“. “Nghe nói là của nhà văn Maksim Gorky, vẫn chưa có cơ hội đọc, không biết nội dung thế nào.”

“Quyển sách này tớ xem qua rồi, thực không tồi, đáng để đọc!”

“Thật sao? Xem ra mình chọn không sai. Cậu chọn được sách chưa? Cùng nhau ra ngoài đi.”

Hai người cùng đến quầy làm thủ tục, sau đó ai nấy ôm sách rời khỏi thư viện. Trương Giai Danh nói muốn về phòng đọc sách, Kỷ Như Huyên cũng định về cùng cô, nhưng nhớ ra còn “cái đuôi” phía sau, liền nói lời tạm biệt.. Nhìn thân ảnh mảnh mai nhỏ nhắn xa dần, Kỷ Như Huyên thầm tự nhủ: “Thật không ngờ, cô ấy cũng thích đọc văn học nước ngoài, thực hiếm có.”

“Đúng vậy.” Tưởng Tiểu Lâu chu miệng, “Toàn bộ trường học xem chừng chỉ có mỗi hai người, lại ở cùng một phòng, thật đúng là trùng hợp.”

Kỷ Như Huyên thoáng cau mày, bên tai lại vang lên tiếng của bạn trai: “Sao anh cảm giác…… hình như đã gặp cô ấy đâu đó?”

“Cô ấy cũng vừa chuyển tới giáo khu cùng chúng ta, có lẽ đã từng gặp qua.”

“Thảo nào, trước giờ trí nhớ của anh đối với mỹ nữ vẫn luôn rất tốt a.”

“Trí nhớ tốt này!” Kèm theo lời nói, là một cái cốc đầu thật mạnh. Vì muốn tránh nạn, Tưởng Tiểu Lâu chạy nhanh về phía trước mấy bước, quay đầu nhìn lại, Kỷ Như Huyên vẫn chưa đuổi tới đây, mà đang đứng ngây người tại chỗ, không chớp mắt nhìn về nới xa, giống hệt bộ dáng ban nãy lúc mình vừa đến.

“Rốt cuộc em làm sao thế? Đang nhìn gì vậy?”

Kỷ Như Huyên thở một hơi thật dài, “Em cảm thấy.... hình như bên kia có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm……”

Tưởng Tiểu Lâu sửng sốt, hướng về phía  cô đang nhìn, chỉ thấy sân tennis đằng xa có một số sinh viên, đang vô cùng náo nhiệt chơi đùa, vì thế có chút nghi hoặc, hỏi: “Em nói gì cơ?”

“Không biết nữa, chỉ là cảm giác của mình em thôi.”

Tưởng Tiểu Lâu càng ngạc nhiên. “Em cũng không biết người đó ở đâu, sao biết người ta đang nhìn mình?”

“Có lẽ là ảo giác.” Kỷ Như Huyên nghiêng đầu, tỏ vẻ suy tư nói, “Bất quá, em nghe nói khi có người lén nhìn mình, cho dù người đó ở sau lưng, mình vẫn có thể cảm giác được.”

“Nói năng lung tung!”


(Hết chương)

No comments:

Post a Comment