Chương 10: DẪN NGƯỜI TỚI GÁC CHUÔNG 2

Người vừa gọi tên mình, chính là cô bạn giường bên dưới -  Trương Giai Danh. Sau mấy giây kinh ngạc, Kỷ Như Huyên trả lời “Ừ” một tiếng.

“Mình biết cậu chưa ngủ. Ha ha, bị bắt quả tang rồi nha?” Trương Giai Danh cười nói.

“Á……  làm sao cậu biết được?”

“Nghe hô hấp a, lúc ngủ cậu hô hấp rất đều, giữa đêm khuya yên tĩnh có thể nghe được rõ ràng, giống như ban nãy, mình không nghe được tiếng thở đều đều của cậu, cho nên mới đoán cậu nhất định chưa ngủ.”

Lời cô nói khiến Kỷ Như Huyên cảm thấy bội phục, mấy việc nhỏ nhặt thế này cũng bận tâm để ý tới.... Bất chợt, Kỷ Như Huyên trở nên khẩn trương, vì sao cô ấy lại theo dõi hô hấp của mình, để ý xem mình đã ngủ hay chưa?

Tiếng Trương Giai Danh lại vang lên lần nữa: “Cậu đang suy nghĩ chuyện gì sao?”

“À…… cứ coi là thế đi, thế còn cậu, chẳng lẽ phải nghe tiếng mình thở mới ngủ được à?” Kỷ Như Huyên cố ý nói giỡn.

“Đương nhiên không phải, có thể do ban ngày đi học ngủ quá nhiều, hiện giờ chẳng thấy buồn ngủ chút nào, vốn định xem sách một lát, không ngờ đã tới giờ cắt điện, thật đúng là xui xẻo.”

“Đúng vậy. Bất quá cũng giống nhau cả thôi, Học viện phía Đông chúng ta chẳng phải cũng tắt đèn lúc 10:30 pm sao?”

“Ừ, đúng vậy.” Trương Giai Danh trả lời có chút không được tự nhiên, chợt đổi qua đề tài khác, “Quyển sách cậu mượn hôm nay, đã bắt đầu đọc chưa?”

“Mới đọc được mấy trang, vẫn chưa vào truyện. Bất quá……mình cảm giác hình như trước kia đã từng xem qua cuốn sách này.” Kỷ Như Huyên ăn ngay nói thật. Đích thực cô thấy mở đầu quyển sách này vô cùng quen thuộc, không chỉ vậy, dường như cô còn có thể mơ hồ suy đoán ra tình tiết tiếp theo.

“Có phải cậu đã từng xem qua, nhưng quên mất rồi hay không, mình cũng hay gặp phải tình huống này.”

“Chắc là không, sách của mấy tác giả nổi tiếng, nếu mình đã từng xem qua, nhất định sẽ nhớ rất rõ. Mình nghĩ…… có thể đã xem một đoạn hay tóm tắt nội dung quyển sách này ở đâu đó, ấn tượng quá sâu sắc.”

“ Ừ, có lẽ là vậy. Đúng rồi, cậu cảm thấy……” Trương Giai Danh nói đến đây, đột nhiên im bặt. Sao lại thế? Kỷ Như Huyên vừa muốn hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng động kỳ quái từ buồng vệ sinh vọng ra ..... là tiếng nữ nhân khóc! Giống hệt tiếng khóc đêm hôm qua!

Trong lòng Kỷ Như Huyên chợt cảm thấy vô cùng khẩn trương.

“Như Huyên, cậu có nghe thấy không?” Tiếng Trương Giai Danh chậm rãi hạ thấp giọng.

Kỷ Như Huyên “Ừ” một tiếng, lại nghe Trương Giai Danh nói: “Chẳng lẽ là ai đó trong phong chúng ta? Nhưng mình vẫn luôn tỉnh táo, không hề nghe thấy có ai xuống giường.”

“Vậy, đó là ai?” Da đầu Kỷ Như Huyên căng ra, hỏi.

Trương Giai Danh không trả lời. Trong lúc nhất thời, phòng ngủ chỉ còn lại tiếng khóc khủng bố kia...”hu hu...” vang lên trong màn đêm yên tĩnh, kích thích màng nhĩ hai người.

“Huyên Huyên……” Mấy giây sau, Trương Giai Danh lại mở miệng, do dự nói, “Nếu không, hai ta cùng qua đó xem sao?”

Kỷ Như Huyên tim đập thình thịch. Đích thực, cô cũng rất muốn biết, đến tột cùng là ai đang ở trong phòng vệ sinh khóc lóc, liệu tiếng khóc đó có phải từ buồng vệ sinh truyền ra hay không, tuy nhiên, nghĩ tới việc một mình đi tới phòng vệ sinh tối om, rồi còn tưởng tượng ra cả đống cảnh tượng khủng bố trong đó, cô lập tức cảm thấy khí lạnh chạy dọc sống lưng, lông tơ trên người cũng dựng đứng hết cả lên.

“Ừ, để mình đi cho.”

“Ấy, cậu không……”

“Không sao đâu.” Trương Giai Danh liền xuống giường, xỏ dép lê, ngẩng đầu liếc nhìn Kỷ Như Huyên bằng ánh mắt đầy ngụ ý, “Nếu sau khi mình vào đó, có gặp phải chuyện gì, thì cậu lớn tiếng kêu lên, được không?”

Kỷ Như Huyên khẩn trương gật đầu.

Trương Giai Danh liền nhẹ nhàng đi về phía buồng vệ sinh, lúc này, cửa buồng đang đóng. Tiếng khóc đúng là vọng ra từ phía sau cánh cửa, nghe có chút xa xăm mơ hồ. Dù người qua đó điều tra chân tướng không phải là mình, nhưng trong lòng Kỷ Như Huyên vẫn cảm nhận được một nỗi sợ hãi trước giờ chưa từng có, không chỉ đối với tiếng khóc, mà còn cả bóng tối xung quanh.

Phía sau cánh cửa, rốt cuộc là tình huống gì?

Ngay khi Trương Giai Danh đi tới trước mặt, cửa buồng vệ sinh đột nhiên từ từ mở ra, không hề có bất kỳ ngoại lực nào tác động, chỉ có một trận gió lạnh từ phía cửa thổi tới, khiến hai cô gái đồng thời rùng mình một cái.

Trận gió này vốn nghe như tiếng khóc nỉ non, thế nhưng khi cửa vừa mở ra, nháy mắt đã biến mất không chút tăm hơi. Cảm nhận không khí yên tĩnh xung quanh, Kỷ Như Huyên thậm chí còn hoài nghi, tiếng khóc vừa rồi liệu có phải ảo giác hay không.

Trương Giai Danh dừng chân, quay đầu lại, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Kỷ Như Huyên, đại khái muốn hỏi phải làm sao bây giờ?

“Cậu mau quay lại đi.” Kỷ Như Huyên đưa mắt nhìn bên trong nhà vệ sinh tối om, có chút lo lắng nói.

Trương Giai Danh do dự một hồi, gật đầu, xoay người quay trở lại.

“Trong phòng vệ sinh nhất định có thứ không sạch sẽ……” trước khi leo lên giường, cô đứng trước mặt Kỷ Như Huyên, thấp giọng nói.

Kỷ Như Huyên hít một ngụm khí lạnh.


(Hết chương)

No comments:

Post a Comment