Chương 7: NGƯỜI NHẬP HỘI THẦN BÍ 6

Cảnh tượng đột ngột thay đổi......

Kỷ Như Huyên thấy mình đang đứng trước một khu nhà cũ kỹ.

Một nam nhân không nhìn rõ mặt xuất hiện, quay lưng về phía Kỷ Như Huyên, cất giọng nhẹ nhàng mời cô vào bên trong với mình.

“Anh là ai?”

“Sao

“Đây là nơi nào?”

Bất kể Kỷ Như Huyên hỏi vấn đề gì, nam tử đi phía trước cô nhất định không chịu nói một lời, đến quay đầu lại một chút cũng không hề. Kỷ Như Huyên vô cùng tò mò về thân phận của anh ta, vì thế bước nhanh đuổi theo, muốn ngó xem bộ dạng anh ta thế nào, nhưng khó có thể như mong muốn .... bởi khi cô đi chậm, anh ta cũng đi chậm, cô bước mau, anh ta cũng bước mau, căn bản là không có cơ hội vượt lên phía trước. Chẳng lẽ đây là âm mưu, để dẫn dụ mình? Đến khi Kỷ Như Huyên ý thức được điều này, thì đã theo anh ta vào trong toà nhà màu xám tro.

Trước mặt là một đại sảnh vô cùng trống trải, tuy ánh sáng không đủ, nhưng Kỷ Như Huyên vẫn thấy rõ trên bức tường đối diện có treo một biển hiệu thật lớn, bên trên có dòng chữ Hán: 

Nghiêm túc rèn luyện, cần cù học hỏi.”

Đây là một khu nhà dạy học?

Trong nháy mắt, Kỷ Như Huyên cảm thấy cảnh tượng xung quanh dần trở nên quen thuộc, giống như mình đã từng tới nơi này. Trong lúc cô còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh, chợt phía trước bên trái vang lên tiếng bước chân “cộp cộp”.

Ngẩng đầu thì thấy, anh ta đã đi lên chiếc cầu thang xoắn ốc, bước chân chậm rãi chắc chắn.

“Này, anh đừng đi!”

Kỷ Như Huyên lớn tiếng gọi, đuổi theo qua đó... Cô không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, đương nhiên không chỉ đơn giản là đi theo anh ta vì tò mò, cô cảm thấy như mình là đã gặp “Quái nhân” này đâu đó, nhưng là khi nào? Kỷ Như Huyên hoàn toàn không thể nghĩ ra. Hiện giờ cô chỉ muốn thấy rõ tướng mạo nam tử này, xem anh ta rốt cuộc là ai. Chỉ vì hình bóng cao gầy kia của anh ta khiến cô cảm thấy như đã từng quen biết, khu dạy học trước mắt cũng vậy, thậm chí trông càng quen thuộc hơn, cho nên, bất luận thế nào cô cũng phải nhìn mặt anh ta một lần.

Chẳng mấy chốc đã lên đến lầu hai, nam tử đi phía trước tiến vào một hành lang, Kỷ Như Huyên đuổi theo, khi gần đến nơi, vừa định vươn tay chụp lên vai, đột nhiên anh ta xoay người, bước vào một căn phòng phía bên trái hành lang. Kỷ Như Huyên không chút do dự, liền đi vào theo……

Thân ảnh nam tử chợt biến mất không thấy tăm hơi. Lúc này cô mới phát hiện phòng học chật kín người, có nam có nữ, ai nấy đều đang mỉm cười nhìn mình. Kỷ Như Huyên cảm thấy thật kỳ quặc, dù tất cả bọn họ đều tươi cười nhưng lại không hề có hảo ý, khiến cô toàn thân lạnh toát. 

Đột nhiên, bị ai đó vỗ nhẹ lên vai. “Huyên Huyên, chào mừng đã trở về……” Cô vội ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt rất đẹp nhưng lại..... chính là cô!
.....

“Huyên Huyên, dậy đi!”

Kỷ Như Huyên chậm rãi mở mắt, đập vào mắt trước tiên chính là bốn khuôn mặt đang quây lại thành vòng tròn, tiếp theo ai nấy nở nụ cười vui vẻ.

“Còn không mau dậy, ngày đầu tiên đi học mà đến trễ, hậu quả thực nghiêm trọng, cậu mau lên a!” Ngưu Phương nói rồi, liền xoay người tránh ra. Kỷ Như Huyên  nhắm mắt lắc đầu, hồi tưởng lại giấc mộng kỳ lạ kia, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Đang định trèo xuống, liếc mắt nhìn chiếc giường bên dưới, chỉ thấy trên đầu giường để chăn gối ngăn nắp, người đã không thấy đâu. Vì thế hướng qua Lâm Dĩnh đang dọn đồ ăn sáng hỏi thăm.

“Bạn nữ kia á, sáng sớm đã ra ngoài rồi, hình như đi học gì đó.”

Kỷ Như Huyên “À” một tiếng, thuận miệng hỏi thêm: “Sớm là khi nào?”

“Tớ là người đầu tiên tỉnh giấc, lúc rời khỏi giường, quần áo còn chưa kịp mặc đã thấy cô ấy mở cửa ra ngoài. Thế đã đủ chi tiết chưa hả?” Lâm Dĩnh nhìn cô chớp chớp mắt, động tác thực đáng yêu.

Bị mọi người thúc giục, Kỷ Như Huyên nhanh chóng rửa mặt đánh răng, ăn uống qua loa, xong việc mấy người cùng nhau ra cửa. Các cô đều là bạn học chung lớp, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, phòng học ở đâu vẫn còn chưa rõ, nên cùng nhau đi tìm, miễn sao sẽ không có ai bị trễ giờ lên lớp... Đây là do trưởng nhóm Lưu Hiểu Hiểu quyết định. Kỷ Như Huyên lại cho rằng, làm như vậy rất có thể cả nhóm sẽ cùng nhau đến trễ, bất quá không nói ra mà thôi.

“Đêm qua, có ai trong số các cậu trốn trong WC bán cá mèo không đấy?” Trên đường xuống lầu, Khâu Tố Linh đột nhiên hỏi.

Cá mèo là cái gì?” Lưu Hiểu Hiểu nghiêng đầu hỏi.

“À... thì là khóc đó, tiếng lóng của người An Huy.” Ngưu Phương chen ngang giải thích, sau đó vẻ mặt tò mò nhìn về phía Khâu Tố Linh, “Cậu nói tối qua có người trốn trong WC khóc? Là ai thế, sao tớ không nghe thấy?”

“Hừ, cậu nằm xuống là lăn ra ngủ say như lợn chết, muốn cậu nghe được, trừ phi dùng loa cỡ đại chõ vào tai gọi!”

“Biến ngay!” Ngưu Phương đỏ mặt mắng.

Lưu Hiểu Hiểu với Lâm Dĩnh bật cười thành tiếng. Điểm khác biệt chính là người trước thì cười ha ha, người sau dùng tay che miệng, cười không lộ răng. Chỉ có Kỷ Như Huyên trên mặt không hề có ý cười, trái lại còn hơi nhíu mày, cô đang thầm nghĩ, cả Khâu Tố Linh cũng nghe thấy tiếng khóc, chứng tỏ mình không bị ảo giác. Nếu vậy, cô gái trốn trong WC khóc đêm qua, rốt cuộc là ai? Còn cả người con trai kia nữa?

Bên tai cô mơ hồ lại vang lên tiếng khóc thê lương ai oán, réo rắt nỉ non mãi không ngừng. Lần này đương nhiên là ảo giác.



(Hết chương)

No comments:

Post a Comment