Truyền thuyết về “Gác chuông tử vong” ở Học viện phía Nam này có rất nhiều phiên bản, tình tiết nội dung có thể không giống nhau, nhưng chủ đề chỉ có một, đó chính là gác chuông có quỷ. Trong đó, lưu truyền rộng rãi nhất là phiên bản này:
Gác chuông là một tòa kiến trúc được xây từ thập niên 60-70, tổng cộng bốn tầng, được đặt tên như vậy vì trên tường ngoài có một chiếc chuông đồng hồ thật lớn. Nghe nói tòa nhà này trước kia thuộc sở hữu của một xí nghiệp nhà nước, hồi đó được dùng làm văn phòng. Ở chỗ mà khắp nơi đều là nhà cấp 4 với mái ngói này, toà nhà bốn tầng chính là “Biểu tượng kiến trúc” đáng tự hào nhất của địa phương.
Tuy nhiên thời gian trôi qua, xung quanh “Gác chuông” lần lượt mọc lên những tòa nhà vừa to vừa hiện đại, biểu tượng “Gác chuông” đương nhiên ngày càng trở nên “nhỏ bé”, cho đến khi xí nghiệp kia phá sản đóng cửa, toàn bộ khu nhà xưởng bao gồm cả gác chuông đều bị bỏ hoang, trở thành khu phế tích... Đây vốn là một nơi hẻo lánh, có lẽ vì thế mà hồi đó xí nghiệp mới xây nhà xưởng nơi này.
Mấy năm sau, có chủ đầu tư xây trường học ở đây, cũng chính là giáo khu phía Nam (Southern Campus) ngày nay, nhà xưởng cũ trước kia đã được dỡ bỏ hết, tại vị trí đó xây dựng trường học. “Gác chuông” vẫn được giữ lại, việc này khiến các sinh viên vô cùng thắc mắc, đặc biệt mấy năm trước, sau khi liên tục phát sinh sự kiện quỷ dị tại gác chuông. Tuy nhiên, nó vẫn sừng sững ở góc đông bắc trường học, hàng ngày vẫn đập vào mắt mọi người, ai nấy đều bàn ra tán vào về nguyên nhân trường học giữ lại gác chuông này, có người nói liên quan tới phong thuỷ... tòa nhà này chính là phong nhãn, nơi tập trung huyết mạch của toàn bộ giáo khu, phá đi sẽ bị hao tiền tài; có người còn nói lúc xây toà nhà đã phong ấn “Lệ quỷ” bên trong, hiện giờ chỉ là ngẫu nhiên phát sinh chuyện lạ, nếu phá đi, chỉ sợ vật kia sẽ càng hoành hành không cố kỵ……
Lời đồn tương tự như vậy có rất nhiều, nhưng hầu hết đều là đoán mò hoặc suy diễn, mức độ đáng tin không cao... Tuy nhiên việc gác chuông có quỷ thì ai cũng tin là thật. Không tính những sự kiện tràn ngập sắc thái kỳ ảo, chỉ nhắc tới việc hằng đêm khi trời đã về khuya, bên trong lầu 2 gác chuông sẽ bắt đầu lập loè ánh lửa kỳ quái, có khi còn chuyển động, mọi người đều nói đó là ma chơi... Đã từng có một đám học sinh đêm khuya vào đây thám hiểm, kết quả hết thảy đều bị dọa cho mất mật, sợ đến nỗi không ai dám nói ra đã gặp phải cái gì.
“Bất quá, những việc này đều do tớ nghe được từ chỗ bạn học đồng hương thôi, là chuyện của hơn một năm trước, lúc đó tớ cũng tương đối tò mò, cho nên ghi nhớ trong lòng, thật hay giả tớ cũng không biết.”
Ánh đèn huỳnh quang phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của Trương Giai Danh, cuối cùng cô bạn cũng hoàn thành câu chuyện của mình về “Gác chuông tử vong”, những lời này coi như kết luận.
“Lúc trước khi chúng ta nhìn thấy khu nhà đó, tớ liền nghĩ ngay tới ‘Gác chuông tử vong’, không biết có thật không nữa... Thế nên, các cậu cứ coi như nghe chuyện cổ tích là được a”
“Căn bản tớ cũng không tin,” Khâu Tố Linh liếc mắt một cái, bĩu môi nói, “Trên thế giới này lấy đâu ra quỷ, đơn giản vì có một số người không có đầu óc nghe đồn bậy bạ, phao tin đồn nhảm mà thôi.”
“Đúng vậy, tớ cũng tin trên thế giới này không có quỷ.” Lưu Hiểu Hiểu phụ họa.
Ngưu Phương từ bàn học đứng dậy. “Tớ thấy không hẳn là vậy, chúng ta chưa từng thấy qua, chưa chắc đã không có. Chẳng phải các nhà khoa học cũng nói rồi sao, trên thế giới vẫn còn rất nhiều hiện tượng, khoa học không thể giải thích. Ví dụ như “Tai nạn giao thông thần bí ở Tây Ban Nha” được lan truyền trên mạng cách đây không lâu…”
“Mau ngừng lại... mau ngừng lại..!” Lâm Dĩnh vốn đang im lặng đột nhiên gào lên. “Lần trước đều tại cậu cho tớ xem cái video tai nạn giao thông gì đó, hại tớ mấy đêm liền toàn gặp ác mộng, giờ nhớ lại vẫn còn thấy sợ, đêm nay lại muốn tớ không dám ngủ một mình nữa hả...”
Ngưu Phương cười lớn, nhéo mặt cô bạn một cái, “Để tớ giúp cậu ngủ nha, kỳ thực tớ cũng sợ nói mấy chuyện thế này, tất cả cũng chỉ vì tò mò. Hay chúng ta cùng tới gác chuông đó thám hiểm đi?”
“Cậu điên à!” Lưu Hiểu Hiểu lớn tiếng, còn muốn nói gì, trước mắt đột nhiên tối đen.
“Oái, sao lại thế này?”
“Chắc đã đến giờ tắt đèn!” Trong bóng tối vang lên tiếng của Trương Giai Danh, “Tôi nghe nói, ở đây buổi tối cứ 10:30 là tắt đèn.”
“Đáng ghét, không thông báo người ta một tiếng!” Khâu Tố Linh đang xem tiểu thuyết tức giận mắng, quăng cuốn truyện qua một bên. “Ngủ đi.... đi ngủ hết đi!”
Ngưu Phương mò được mép giường Lâm Dĩnh, cởi giày leo lên.
“Lại tới ám tôi à, biến biến! Chẳng phải vừa rồi cậu còn hò hét muốn đi thám hiểm sao, giờ sao đến ngủ một mình cũng không dám?”
“Ha ha... cái đó... tớ nói vui tí thôi. Được rồi Lâm Dĩnh, đêm nay chúng ta lại gác chân nha……”
(gác chân là tiếng lóng của An Huy, ý ngủ cùng giường. Thanh Tử là người An Huy - Jess :))
Sau khi tắt đèn, phòng ngủ rất mau đã trở nên yên tĩnh, ngay cả cặp Ngưu Phương lải nhải, Khâu Tố Linh ấm ức mắng mỏ cũng nhỏ giọng dần, yên lặng chìm vào giấc ngủ, điều này có thể nhận ra từ tiếng thở đều đều của họ.
Trời đã thực sự về khuya rồi sao?
Sau mấy phen do dự, rốt cuộc Kỷ Như Huyên cũng gạt chăn ra, tay chân nhẹ nhàng, âm thầm trèo xuống giường tầng. Ánh trăng sáng xuyên thấu qua lớp kính, từ chiếc cửa sổ duy nhất trong phòng ngủ hắt vào, một phần vừa lúc chiếu lên chiếc giường của nữ sinh kia. Điều này thực đúng ý Kỷ Như Huyên.
Chẳng lẽ ánh trăng cũng giúp mình sao? Nghĩ vậy, cô rón rén không một tiếng động, nhoài người ra phía trước từng chút một, cúi đầu quan sát tướng mạo nữ sinh đang nằm trên giường kia.
Bất chợt, cô hít một ngụm khí lạnh, tim đập “thình thịch” như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, bên tai phảng phất tiếng ai đó vang lên:
“Không sai, chính là cô ấy…… “
Kỷ Như Huyên gắt gao cau mày, bỗng từ buồng vệ sinh truyền đến tiếng động, có chút giống tiếng gió, nhưng càng nghe thì càng thấy giống tiếng người khóc, đích thực là tiếng con gái khóc!
Kỷ Như Huyên vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cánh cửa gỗ màu trắng của nhà vệ sinh vẫn đóng chặt. Chẳng lẽ có người ở trong WC? Kỷ Như Huyên đoán, nhưng lập tức lại nghĩ không có khả năng này: Giờ là nửa đêm, đám bạn cùng phòng chắc chắn đều đang nằm trên giường ngủ ngon lành, mà cửa phòng trước khi tắt đèn đi ngủ đã khoá kỹ, không ai có thể vào trong, trừ phi là…… Kỷ Như Huyên bỗng rùng mình, cảm thấy sau lưng nổi lên một lớp da gà.
“Hu hu...” tiếng khóc vẫn đang không ngừng truyền ra, thanh âm không lớn, nhưng Kỷ Như Huyên cảm thấy thực sự khủng bố tinh thần, rất mau, chút dũng khí ít ỏi cuối cùng của cô, muốn qua đó kiểm tra đã biến mất, lập tức trèo lên giường, chui vào trong chăn chùm kín mít.
Thời khắc cô chùm chăm qua đầu, chợt nghe được “Két” một tiếng .... cửa buồng vệ sinh mở ra, “Tiếng khóc” quái dị không rõ nguồn gốc kia cũng biến mất không chút tăm hơi.
(Hết chương)
chương 5 đâu jess
ReplyDelete