Chương 4: NGƯỜI NHẬP HỘI THẦN BÍ 3

Ô tô đi được khoảng 2 giờ, cảnh sắc ven đường không biết đã trải qua mấy lần thay đổi từ phồn hoa náo nhiệt tới hoang vu vắng vẻ, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà bề thế, nhưng trông có vẻ cũ nát tàn tạ hơn nhiều so với ngôi trường cũ.

Các sinh viên lục tục xuống xe, theo sự hướng dẫn của giáo viên, rồng rắn xếp thành hàng dài ven đường, chờ ban quản lý giáo khu mới an bài vào trong. Lớp của Kỷ Như Huyên vừa lúc xếp phía cuối đuôi rồng, cách cổng trường khoảng hơn 100m, sau lưng cách đó không xa chính là một ngã tư, ở giữa có một hồ nước hình tròn, bên trong hồ nổi lên một bức tượng điêu khắc hình đôi tay nâng quả địa cầu, hình dáng không được thẩm mỹ cho lắm. Giao lộ rất đông người, đi tới đi lui, đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn bọn họ. Cũng khó trách, vào ngày trời nóng như thế này, ai mà muốn đứng đây phơi nắng.

Trong lúc xếp hàng chờ vào trường, các sinh viên chẳng có việc gì để làm, chỉ biết ngó nghiêng nhìn đông nhìn tây, rồi túm năm tụm ba bàn tán, phát biểu cảm tưởng về khu trường mới. Tóm lại, tất cả mọi người đều không quá thất vọng, bởi trước đó đã nghe đồn khu trường học sắp  chuyển tới rất tệ, mà trên thực tế..... ấn tượng đầu tiên trong mắt, bọn họ đều cảm thấy không tệ tới như vậy.

Ngưu Phương để một tay lên bả vai Lưu Hiểu Hiểu, ánh mắt lướt nhìn phía trước mặt, trên con đường hai bên san sát biển hiệu cửa hàng nhấp nhô chen chúc, chữ trên đó dường như cứ lặp đi lặp lại: 

“Hiệu cắt tóc…… Tiệm net…… Nhà nghỉ…… Cũng có mấy cửa hàng tạp phẩm, tiệm bán phụ kiện…… Này, Hiểu Hiểu, cậu nhìn xem có cửa hàng trang sức nào không?”

“Không thấy...” Lưu Hiểu Hiểu cũng đang ngó nghiêng giống Ngưu Phương, thuận miệng trả lời.

“Tớ khẳng định là có, thôi, để sau này từ từ tìm vậy.” Ngưu Phương nói xong quay mặt đi, thấy Kỷ Như Huyên bên cạnh đang ngây ngốc nhìn về phía cổng trường đằng xa, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

“Sao vậy? Huyên Huyên.”

“À, không có gì.” Kỷ Như Huyên thu lại ánh mắt, cau mày nói. “Chỉ là... tớ cảm giác nơi này rất quen thuộc, giống như trước kia đã từng tới đây. Nhưng chuyện này không thể nào a!”

“Thế á, tớ nhớ trong website của học viện có ảnh trường học chụp từ xa, chắc cậu đã trông thấy trên đó chứ gì?”

“Có lẽ là vậy...” Kỷ Như Huyên nhún vai, quay đầu lại, nhìn ra tứ phía, ánh mắt dừng lại tại vị trí cách đó không xa, giải phân cách nhô lên giữa đường, có trồng cây , chia giao thông thành hai luồng, yên lặng nhìn bức tượng điêu khắc được chế tạo bằng kim loại kia.

Bất chợt, một ý niệm chợt loé lên trong đầu, dường như cô nhớ được gì đó....tuy nhiên, chẳng có gì rõ ràng.

Khu ký túc xá mới hoàn cảnh cũng không tồi, không gian vô cùng rộng rãi, dù để bốn cái giường tầng trong phòng cũng không có vẻ chật chội. Nhìn xuống phía dưới, gạch lát dưới nền nhà có màu vàng nhạt, tuy xỉn màu nhưng khá trang nhã, vách tường trắng phau xem ra mới được quét lại cách đây không lâu, không cẩn thận quẹt người vào sẽ dính một mảng lớn màu trắng, phải dùng khăn lông ướt lau mãi mới hết.

“Cũng không tồi a, gần bằng ký túc xá trước kia của chúng ta!” Ngưu Phương chắp tay sau lưng, đi hai vòng quanh phòng, tỏ vẻ hài lòng nói.

“Đúng vậy, còn có buồng vệ sinh riêng.” Lâm Dĩnh nhỏ giọng phụ họa. Trước giờ cô vẫn dịu dàng như thế, rất phù hợp với vóc người với nhỏ nhắn mong manh của mình. “Sau này ban đêm đi WC, không cần đánh thức tớ đi cùng cậu?”

“Ặc…… Mau trải giường đi.” Ngưu Phương thè lưỡi, lấy từ trong va-li một chiếc chăn ga được gập gọn, vừa lúi húi mở ra vừa gọi Kỷ Như Huyên, “Huyên Huyên, cậu giúp tớ trải ga giường đi!”

Chờ nửa ngày không thấy trả lời, ngẩng đầu lên thì thấy, Kỷ Như Huyên đang ngồi ngẩn người bên mép giường, hai hàng lông mày nhíu chặt, bộ dáng trĩu nặng tâm sự. Vì thế đưa tay lay lay bả vai cô: “Sao vậy? Từ lúc ở ngoài cổng trường đến giờ, nói gì cậu cũng không có phản ứng, rốt cuộc cậu làm cái gì thế?”

“À……” Kỷ Như Huyên duỗi tay vén lại tóc, trầm tư nói, “Tớ cũng không biết, sau khi tiến vào cổng trường, cảm thấy nhiều nơi có vẻ rất quen thuộc, giống như đã từng tới đây. Tớ thực sự không hiểu sao lại như vậy.”

“À, kiến trúc trường học cũng không khác nhau là mấy, huống chi ...”

Vế sau chưa kịp nói, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang giữa chừng, mấy nữ sinh đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, thấy một nữ sinh dáng người mảnh khảnh đứng ở đó, khẽ cúi đầu, có chút thẹn thùng nhìn mấy người trong phòng.

“Xin chào, tôi là sinh viên khoa Điện Tử - Viễn Thông, tên là Trương Giai Danh, xin hỏi các cậu vừa chuyển đến phải không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì?” Khâu Tố Linh liếc mắt nhìn cô một cái, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, hỏi ngược lại.

“À, là thế này... Tôi cũng chuyển đến đợt này, nhưng tới đây quá muộn, các phòng ký túc xá đã đủ người, ban quản lý ký túc nói tôi biết phòng các cậu vẫn còn giường trống, cho nên mới……”

Hoá ra là tới ở cùng. Thân là thủ lĩnh hội chị em, Lưu Hiểu Hiểu đứng ra, nhìn nữ sinh này cười nói: “Không thành vấn đề, chúng tớ không ngại có thêm bạn cùng phòng đâu, đặc biệt là người đẹp như cậu, vô cùng hoan nghênh.”

“Ấy, tôi đâu phải mỹ nữ gì đâu……” khuôn mặt trắng trẻo của Trương Giai Danh thoáng ửng hồng, khẽ cúi đầu, ánh mắt lướt nhìn mọi người, tới Kỷ Như Huyên, vẻ mặt bỗng cứng lại, cau chặt mày.

“Hai ta…… Có phải đã gặp đâu đó rồi không?”

“Tôi cũng đang định nói vậy, vừa vào cửa đã cảm thấy cậu rất quen mặt.” Kỷ Như Huyên nghiêng đầu đánh giá đối phương, “Giống như chúng ta đã quen biết từ lâu, nhưng chuyện này đương nhiên không thể nào a.”

“Đúng vậy, cảm giác này thực kì quái, vừa xa lạ vừa quen thuộc.”

“Ha ha... có lẽ hai ta có duyên a.”

Hai người ríu rít trò chuyện, để mấy người còn lại qua một bên, rốt cuộc các cô cũng không nói gì hết, chỉ ở một bên quan sát thật lâu, Lưu Hiểu Hiểu chen vào nói: “Tớ cảm thấy các cậu có chút giống... đặc biệt là đôi mắt, đều to như mắt trâu... ahihi!”

Kỷ Như Huyên bất mãn, trừng mắt lườm cô một cái: “Lời cậu nói chẳng câu nào tử tế!”

“Tớ chỉ nói sự thật a.”

“Rồi rồi, giống như tớ vừa nói, hai người bọn tớ có duyên, được chưa!”


(Hết chương)

No comments:

Post a Comment