Chương 3: NGƯỜI NHẬP HỘI THẦN BÍ 2
Cuối cùng cũng đến ngày chính thức phải rời đi.
Trong sân trường, khắp nơi đều là cảnh tượng tất bật ngược xuôi, cơ hồ sinh viên nào cũng tay xách nách mang mấy va-li hành lý lớn nhỏ, ra tới vào lui ký túc xá cùng cổng trường. Ngoại trừ những sinh viên này, còn có rất nhiều phụ huynh đang giúp con di chuyển đồ đạc..... đây là những người thuộc tầng lớp lao động nghèo khổ (xin lỗi, tôi không có ý nói xấu hay phân biệt giai cấp - Thanh Tử😌) muốn tiết kiệm chi phí, nên cố sức chịu khổ, thông thường sẽ vác theo những bao hành lý nặng nhất, đi phía trước mở đường, con cái hai tay trống trơn theo phía sau, cảm thấy ngượng ngùng, liền móc di động ra, gọi cho người yêu hay bằng hữu đánh, ý muốn nói cho người bên cạnh biết không phải ta không làm việc, mà là đang bận.
Trên con đường bên ngoài cổng trường, một đoàn xe bus kiểu dáng thống nhất, ước chừng có hơn 10 chiếc, do trường học mướn tới để chở sinh viên. Ngoài ra còn có rất nhiều xe riêng, taxi... tất cả đều đỗ ở giao lộ đầu tiên trước cổng trường, con đường vốn đã không quá rộng nay lại chật như nêm cối.
10 giờ sáng, nhóm nữ sinh phòng 714 lầu 3 rốt cuộc cũng kéo rèm, tiếp theo cửa sổ bị đẩy ra, mấy cái đầu chen nhau ngó ra ngoài.
“Haizz...phải đi thật rồi, đúng là có chút luyến tiếc a……” Kỷ Như Huyên nhìn xuống vườn hoa nhỏ dưới lầu đối diện cửa sổ, phát biểu cảm nghĩ. “Chắc họ sẽ phá hoa viên nhỉ?”
“Còn phải hỏi,” Lưu Hiểu Hiểu vừa nghe liền nói, ánh mắt cũng lướt nhìn về phía hoa viên, “Còn nhớ bộ dáng ông xã nhà cậu buổi tối mùa hè đàn ghi-ta trong hoa viên...ha...ha... sau này chắc sẽ không được thấy cảnh đó nữa.”
“Đúng vậy....tớ cũng nhớ anh ấy hôm đó……” Ngưu Phương nói được nửa chừng, thình lình phát hiện Kỷ Như Huyên đang dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, vội vàng xua tay, “Cậu đừng có hiểu lầm a, tớ chỉ nhớ những giai điệu anh ấy hát thôi, giống như Thôi Kiện, Hoàng Gia Câu, Trương Sở……”
Kỷ Như Huyên mặc kệ cô bạn thao thao bất tuyệt, quay đầu lại, cùng mấy người Lưu Hiểu Hiểu lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ. Cách đó không xa, có hai cây ngô đồng cao vút, Kỷ Như Huyên nhớ năm đó lúc mới dọn vào đây ở, vì bọn chúng cao ngang ký túc xá, cành lá xum xuê che chắn hết tầm nhìn cửa sổ, khiến mình không thể phóng tầm mắt ra xa, cho nên vẫn luôn mắng chúng choán chỗ, nhưng hiện tại, cô lại có chút li lắng cho vận mệnh của chúng..... không biết lúc phá huỷ toà nhà này, họ có chặt bỏ hai cái cây đó không? Hay sẽ chuyển chúng tới nơi khác, trồng lại lần nữa?
Mấy con chim hỷ thước đuôi dài ríu rít từ xa bay tới, đậu trên một cành cây ngô đồng. Kỷ Như Huyên huyên thích thú nhìn ngắm bọn chúng, nghĩ thầm dọn nhà mà thấy hỷ thước, đúng là chuyện tốt a.
“Nè nè....các cậu đừng có ngây ra đó nữa, mau qua đây dọn dẹp đồ đạc!” Sau lưng vang lên tiếng thúc giục của Khâu Tố Linh, “Tớ dọn xong sẽ đi ngay đó nha, chờ các cậu sẽ là con cún!”
“Được rồi được rồi. Mọi người đi thu dọn đồ đạc đi, sau đó cùng nhau xuất phát!” Lưu Hiểu Hiểu nói rồi, chạy về đến giường của mình, bắt đầu gói gém đồ đạc.
Thực tế đêm qua, bọn họ ai nấy đã đóng gói hầu hết vật dụng, cho nên sáng nay chẳng tốn mấy thời gian hoàn thành việc thu dọn, sau đó mấy người cùng nhau vác bao lớn bao nhỏ, rời khỏi căn phòng mà họ đã gắn bó suốt hơn hai năm qua, đây cũng là đầu tiên tất cả rời khỏi phòng mà không khóa cửa.
“Hứ, nhiều phụ huynh tới giúp dọn đồ quá a!” Trên đường đi, Ngưu Phương nhìn cảnh tượng tất bật náo loạn trước mắt, cảm thán phát biểu, “Đúng là hoành tráng quá đi, cứ như hôm báo danh nhập học. Mà sao phòng chúng ta sao chẳng ai báo phụ huynh tới hỗ trợ nhỉ?”
“Tớ không dám nói với cha mẹ.” Kỷ Như Huyên khẽ lắc đầu, nói, “Dù sao cũng phải chuyển đi nơi khác, học ở đâu mà chẳng giống nhau, chẳng muốn làm họ lo lắng này nọ.”
“Đúng vậy, tớ cũng không dám nói với papa.” Lưu Hiểu Hiểu tiếp lời.
“Ừ, tớ báo rồi, nhưng ba tớ nói ông ấy có việc đột xuất, không thể qua đây.” Ngưu Phương thở dài, lấy sức xốc lại ba lô trên vai, “Haizzz... hành lý nặng thế này, mệt chết ta mất……”
(Hết chương)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment