Chương 2: NGƯỜI NHẬP HỘI THẦN BÍ 1

NGƯỜI NHẬP HỘI THẦN BÍ 1

Giáo khu (campus) phía Đông - đại học Khoa Học Công Nghệ Hứa Đô.

Trải qua hơn một năm cẩn thận tính toán quy hoạch, rốt cuộc Ban Giám Hiệu quyết định phá bỏ bốn dãy ký túc xá cũ nát, sau đó xây dựng lại một khu ký túc xá theo tiêu chuẩn hiện đại, trên nền đất cũ.

Cứ tưởng công trình này sẽ được đông đảo học sinh chào đón ủng hộ, kết quả, tin tức còn chưa được công bố chính thức, đã dấy lên sự lo lắng bất an của không ít học sinh. Sự lo lắng này là của đám học sinh nội trú: “Trong lúc trường học sửa chữa, tất cả học sinh nội trú sẽ phải chuyển đến chi nhánh phía Nam.”

Campus phía Nam của Đại học Khoa Học Công Nghệ được xây dựng tại khu vực ngoại thành, nghe nói là một vùng nông thôn vô cùng hẻo lánh lạc hậu, rất nhiều học sinh lo lắng, qua bên đó không có chỗ giải trí, không thể tiếp tục cuộc sống kiểu “ăn chơi hưởng lạc”; trong khi đó một số người chăm chỉ học hành, thì lo lắng không biết chất lượng dạy học bên kia có bằng bên này không.... Hai bên đều cùng hệ thống, giáo trình cũng giống nhau, chỉ có điều mọi người đã quen ở đây, sợ giáo khu phía Nam bên đó không được tốt bằng.

Tuy nhiên, cũng có một số học sinh rất hứng thú với việc chuyển trường. Sau khi nhận được thông báo phải rời đi, tại phòng 714 lầu 3, một nhóm nữ sinh quây lại bàn luận sôi nổi về việc này.

“Tớ thấy không thành vấn đề, dù sao ở đâu cũng là ký túc xá, chẳng có gì là không tiện.” Người đầu tiên lên tiếng chính là Kỷ Như Huyên, người được tôn làm đệ nhất mỹ nữ Khoa Luật, khiến bạn bè trong nhóm hâm mộ nhất chính là, Kỷ Như Huyên có một người bạn trai cực kỳ ưu tú, được xưng là một trong tứ đại soái ca của trường - Tưởng Tiểu Lâu, vừa đẹp trai lại còn tài hoa hơn người, nổi tiếng trong ngoài trường học, trong thời đại nam thần được tôn sùng này, Tưởng Tiểu Lâu chính người tình trong mộng của không ít nữ sinh mới lớn.

“Huống chi,” Kỷ Như Huyên lại bổ sung một câu, “Sống trong kỹ túc xá cũ nát này đủ rồi, thay đổi hoàn cảnh cũng tốt.”

“Cũng tốt? Bên đó chính là nông thôn, tớ không tin cậu có thể sống ở đó. Không chừng mới được ba ngày đã la hét đòi về cũng nên...” Khâu Tố Linh lời nói trước sau lạnh như băng. Nghe giọng cô như vậy, thực không khó lý giải vì sao cô bị đặt ngoại hiệu là “Băng hàn Bắc cực”.

“Ở nông thôn thì đã sao? Ông bà tớ cũng ở nông thôn, lúc còn nhỏ tớ đã sống nhiều năm ở đó, cảm thấy rất ok a.”

“Đấy là lúc còn nhỏ, còn nhỏ ai chả đái dầm, hiện giờ có thế không hả?”

“Cậu…… tàng hình cho tôi!” Kỷ Như Huyên lao từ trên giường xuống, cầm một cái gối ném qua đó, mặt cười toe toét chứng tỏ cô không hề giận dỗi.

Mấy người cười đùa một trận, chỉ có Ngưu Phương vốn được mệnh danh là “kẻ si tình” nằm bò trên bàn, hướng về phía cửa sổ, vừa nhìn trời xanh mây trắng, vừa lẩm bẩm tự hỏi: “Không biết bên đó có nhiều soái ca hay không ta, thực là hồi hộp đó nha……”

Lời ra khỏi miệng, không thu lại được, ba cô bạn cùng phòng bĩu môi...

“Đồ si tình, ngoại trừ đám con trai, cậu còn để ý đến chuyện khác sao?” Nhóm trưởng Lưu Hiểu Hiểu đi tới trước mặt, trừng mắt nói.

“Tớ không thèm nam nhân của cậu, cậu lo cái gì! Còn nữa, tớ thấy cảm giác mong nhớ ai đó cũng rất có ý nghĩa mà!”

Lưu Hiểu Hiểu xoay người, nhìn mấy bạn nhún vai. “Đáng thương... các cậu trúng độc quá nặng, không cứu được nữa rồi...”

“Nói thật đi, chúng ta qua đó vẫn ở cùng một chỗ sao?”

“Vớ vẩn! Chẳng lẽ cậu muốn gia nhập đội ngũ phản cách mạng?”

“Không không.... mấy đứa bọn mình có chết cũng phải nằm bên nhau a...ha ha...” Ngưu Phương che miệng cười rộ lên.

Đây vốn là một câu nói đùa vô tâm, ai ngờ không lâu sau đã trở thành hiện thực, nhưng là câu sau cùng.


(Hết chương)

No comments:

Post a Comment