Chương 5: NGƯỜI NHẬP HỘI THẦN BÍ 4

Quét dọn vệ sinh là một chuyện cực kỳ phiền phức, đặc biệt đối với một căn phòng lâu ngày không có người ở, khắp nơi tích đầy bụi bặm mạng nhện, cũng may nhân cường lực đại, sau mấy tiếng kiên trì kỳ kỳ cọ cọ, cuối cùng cũng đã tạm ổn. Nhìn cửa kính cùng sàn nhà được lau chùi tới trong suốt bóng loáng, trong lòng mọi người đều cảm thấy phấn khởi.

Ai nấy ngồi trên giường của mình nghỉ ngơi một hồi, cô bạn mới chuyển đến - Trương Giai Danh đề nghị xuống căng-tin ăn cơm chiều, việc này được mọi người nhiệt liệt ủng hộ (chắc đói dữ lắm ah:), các nữ sinh lập tức ùa ra khỏi phòng, chạy xuống căng-tin dưới lầu.

Phòng của bọn họ cách nhà ăn không xa, hơn nữa có một con đường thông thẳng tới đó, cho nên rất mau đã đến nơi. Kỷ Như Huyên là người đi cuối cùng đội ngũ, vén tấm rèm nhựa ở cửa chính đi vào bên trong, để lại sau lưng những tia nắng hoàng hôn cuối cùng....

Một ngày cứ như vậy mà kết thúc.

Chẳng bao lâu sau, mấy người đều ôm bụng no căng đi ra, trời đã hoàn toàn trở tối, nhưng trăng vẫn chưa lên, bầu trời như bị mây đen che phủ, chỉ có thể nhìn thấy mấy ngôi sao le lói, toả ánh sáng mỏng manh, có vẻ không thấm vào đâu so với màn đêm hắc ám bên cạnh chúng. Cũng may lúc này trong vườn trường đã lên đèn.

“Tớ bảo này, sớm như vậy quay về cũng không làm gì, chúng ta đi dạo khắp nơi xem sao? Vừa lúc làm quen hoàn cảnh mới.” Trên đường quay về ký túc xá, Ngưu Phương bỗng nhiên đề nghị.

“Đi thì đi,” Lưu Hiểu Hiểu quay đầu nhìn tứ phía, “Nhưng không biết ở đây có hoa viên không nhỉ, bãi cỏ gì đó cũng được, ở dạy học khu đi tới đi lui có ý tứ gì.”

“Tớ biết phía sau khu giảng đường chính có một bãi cỏ.” Trương Giai Danh nói, sau một buổi trưa ở cùng nhau, có vẻ cô đã có chút hoà nhập với hội chị em, ít nhất nói chuyện cũng không còn ngượng ngùng do dự. “Sân bóng cũng ở đằng kia, chúng ta qua đó dạo một vòng đi?”

Cứ như vậy, theo sự chỉ dẫn của Trương Giai Danh, mọi người xuyên qua khu giảng đường, càng đi càng trở nên yên tĩnh vắng vẻ. Hơn mười phút sau, trước mắt quả nhiên xuất hiện to thảm cỏ xanh xanh, cách đó không xa là một sân bóng chính quy khá lớn, được bao quanh bởi đường băng trải nhựa đường, có một vài người đang chạy bộ trên đó.

“Chúng ta qua bên kia xem sao!” Lưu Hiểu Hiểu chỉ về nơi xa, thoạt nhìn trông như một khu một rừng, quan sát kỹ hơn, có thể nhìn thấy một bức tường bao, xem ra là ranh giới trường học.

“Không đi không đi, bên đó tối lắm!” Ngưu Phương liên tục xua tay.

Lưu Hiểu Hiểu trừng mắt lườm cô một cái: “Cậu có thể bớt bánh bèo một chút hay không...”

“Từ từ!” Kỷ Như Huyên đột nhiên cắt ngang câu nói tiếp theo của Lưu Hiểu Hiểu, đưa tay chỉ về phía trước bên trái, “Đó là nơi nào?”

Mọi người vội ngẩng đầu nhìn lại, bên trái rừng cây cách đó không xa, có một tòa nhà không cao lắm, do trời đã tối, không chú ý sẽ dễ bị bỏ qua.

“Khu nhà đó, là sao thế?”

Kỷ Như Huyên nhíu mày, nói một câu khiến mọi người ở đây đều giật mình: “Tớ cảm thấy, hình như đã từng đến đó……”

Trầm mặc hồi lâu, Ngưu Phương là người đầu tiên mở miệng: “Hôm nay cậu sao thế, nhìn chỗ nào cũng nói là trước kia đã từng tới, rốt cuộc là sao hả?”

“Tớ không biết, tóm lại…… chỉ cảm thấy rất quen thuộc a.” Kỷ Như Huyên vừa nói vừa dùng một tay day day huyệt Thái Dương, đầu cô lúc này bỗng thấy đau buốt.

“Bất quá, khu nhà này đích thực rất kỳ quái, một toà nhà cấp 4, đã trễ thế này cũng không bật đèn……” Lâm Dĩnh nhìn về phía khu nhà đang ẩn trong bóng đêm đằng xa kia, nghi hoặc nói, “Toà nhà này là gì? Có phải dùng để dạy học không?”

“Tôi nhớ rồi!” Trương Giai Danh bỗng nhiên tự gõ đầu mình một cái, ngẩng lên, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn khu nhà kia. “Đó là “Gác chuông tử vong” nổi tiếng trường học phía Nam này, nhất định chính là nó!”

(Hết chương)



No comments:

Post a Comment