Chương 1: LỜI DẪN

Trong giấc mơ, Kỷ Như Huyên gặp lại người bạn đã chết lâu năm Lưu Hiểu Hiểu cùng người bạn vừa mất là Ngưu Phương. Trên tay mỗi người đều cầm một chiếc đèn lồng toả ánh sáng u lục, sánh vai đi tới trước giường, đón cô cùng ra cửa.

Kỷ Như Huyên giống như bị ma làm, cứ thế đi theo bọn họ, bất tri bất giác mà rời khỏi ký túc xá, xuyên qua hoa viên cùng khu dạy học cao tầng phòng ốc san sát, trước mắt xuất hiện một đồng cỏ, tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng, các cô dừng lại trước một gác chuông đối diện toà nhà cao lớn hình vòm, “Đưa cậu đến đây thôi, chúng tôi phải đi đây.” Ngưu Phương nhàn nhạt nói. Sau đó, hai người giống như biết thuật phân thân, nháy mắt đã biến mất không chút tăm hơi.

Một nam nhân không nhìn rõ mặt xuất hiện, quay lưng về phía Kỷ Như Huyên, cất giọng ôn nhu mời cô vào bên trong với mình. Kỷ Như Huyên còn đang do dự, hắn liền nắm lấy tay cô, một cảm giác tê buốt lập tức lan toả khắp thân thể...... bàn tay hắn thật lạnh.

Sao lại đưa tôi tới đây?

Kỷ Như Huyên hỏi, nhưng nam nhân kia không trả lời, kéo tay cô đi vào, xuyên qua đại sảnh tối đen cùng một hành lang nhỏ, sau đó tới một chiếc cầu thang xoắn ốc mà cô đã từng thấy vài lần trong giấc mơ, lên trên lầu hai, trước mặt lại là một hành lang nhỏ thật dài, khác với lầu một chính là, dọc hai bên hành lang có rất nhiều gian phòng tối đen như mực, không có cửa sổ, cửa của mấy gian phòng này đều được sơn đỏ, có chỗ quét không đều tay, để lại những vệt loang lổ, giống thứ máu sền sệt đang chảy xuống thành dòng.

Lúc đi trên hành lang, Kỷ Như Huyên thính tai nghe được tiếng động kỳ quái phát ra từ một gian phòng, âm thanh thô ráp giống như một vật gì đó bị kéo lê trên nền xi-măng, khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng trong phòng tối đen như mực, căn bản không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên trong. Đột nhiên, Kỷ Như Huyên cảm thấy vô cùng kinh hãi, vì thế gắt gao túm chặt tay nam nhân, bất kể cánh tay này lạnh buốt thế nào, ít nhất cũng mang lại cho cô chút cảm giác an toàn.

Chẳng mấy chốc đã đi hết hành lang, phía trước xuất hiện một cánh cửa lớn đang rộng mở, bên trong tựa hồ có ánh sáng hắt ra, bị vách tường che khuất một góc, lúc sáng lúc tối, giống như ánh nến bập bùng lay động.

Nam nhân muốn kéo cô vào bên trong, nhưng Kỷ Như Huyên chợt lùi lại, chút cảm giác an toàn mà cô vừa có được đã bay biến đi đâu mất, chỉ biết đứng bất động tại chỗ.

“Sao lại đưa tôi tới đây, anh là ai?” Kỷ Như Huyên giống như chợt tỉnh cơn mê, ý thức được hoàn cảnh nguy hiểm, hướng nam nhân lớn tiếng hỏi.

“Vào đi. Sau khi vào, cô sẽ rõ ràng mọi chuyện.” Nam nhân không quay đầu lại, nói.

“Không... tôi không vào, tôi muốn về!”

Kỷ Như Huyên lùi về phía sau mấy bước, vừa muốn xoay người chạy, đột nhiên, nam nhân vọt tới trước mặt cô với tốc độ chớp nhoáng.

“Sau khi vào đó, cô sẽ biết mình là ai……”

Lời nói còn chưa dứt, Kỷ Như Huyên đã tỉnh giấc, cô vẫn chưa kịp nhìn thấy mặt nam nhân đó, trong lòng thắc mắc không biết trông hắn thế nào.

Mình là ai? Chẳng phải mình là Kỷ Như Huyên sao?


(Hết chương)

No comments:

Post a Comment